Câu chuyện của nhà thơ Trần Đăng Khoa: “Cách đây chừng mười
năm, nhà văn Ngô Thị Kim Cúc có phỏng vấn tôi. Chị hỏi tôi đang đọc cuốn gì.
Tôi cũng đã thưa với chị rằng, tôi đọc rất nhiều. Ngày nào cũng đọc. Dù bận mấy
cũng không bỏ đọc. Tôi rất thích Mạc Ngôn. Ở thời điểm ấy, anh có hai cuốn dịch
sang ta đều vào loại rất hay. Cuốn "Báu vật của đời" còn có đôi chút
cường điệu, chứ "Đàn hương hình" thì nhuần nhuyễn từ đầu đến cuối.
Trong bể sách hiện nay, nói thực với chị, tôi chỉ thấy có hai cuốn đó là đáng
đọc thôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mạc Ngôn là một trong những nhà văn lớn
nhất của hành tinh này ở chính thời điểm này. Tôi phục Mạc Ngôn một phần, còn
phục hơn là phục các nhà lãnh đạo Trung Quốc. Họ đã đổi mới đúng và có một tầm
nhìn rất rộng mở. Nhờ thế mà trong một khoảng thời gian rất ngắn, Trung Quốc đã
thực sự trở thành một quốc gia hùng mạnh trên tất cả mọi lĩnh vực. Riêng văn
học và điện ảnh, chúng ta thấy quá rõ”.
NGƯỜI VIỆT CÓ ĐỌC SÁCH KHÔNG?
TRẦN ĐĂNG KHOA
Bấy lâu nay, trên các hãng truyền thông, không ít học giả cứ
băn khoăn về văn hóa đọc. Có người tỏ ra bi quan. Có người hoàn toàn tuyệt
vọng. Hình như người Việt đã mất thói quen đọc sách? Đó là dấu hiệu suy vong
của cả một cộng đồng. Theo nhà văn Nguyên Ngọc, cần vận động khôi phục, xây
dựng các tủ sách gia đình, chống lại kiểu văn hóa trọc phú, nhà giàu nào cũng
có một tủ rượu rất sang mà tuyệt đối không có tủ sách, đem khoe với mọi người
bao giờ cũng là khoe tủ rượu chứ có khoe tủ sách đâu.
Tuy nhiên, nếu bảo người Việt không đọc sách, hoặc rất ít người đọc sách thì
tôi lại nghi ngờ. Hình như cũng không phải thế. Nếu chẳng còn ai đọc sách nữa
thì người ta in sách ra để làm gì? Hãy vào bất kỳ một nhà sách nào cũng thấy
rõ. Phải nói là “trên trời dưới sách”. Không thiếu bất kỳ một chủng loại nào.
Chúng ta không có nhà xuất bản tư nhân, nhưng hầu hết các nhà xuất bản nhà nước
lại do tư nhân chi phối. Họ in sách hoàn toàn vì lợi nhuận, cứ cuốn sách nào ăn
khách thì in. Nhờ thế, chúng ta có được rất nhiều tác phẩm đặc sắc của tinh hoa
nhân loại. Dù chỉ có một mục đích thực dụng, mục đích duy nhất là kiếm tiền,
nhưng các nhà “buôn sách” ấy lại làm được một nghĩa vụ cao cả và linh thiêng:
Nâng cao dân trí đất nước. Một tác phẩm đặc sắc gây được sự chú ý đặc biệt của
công chúng thì ngay lập tức đã được dịch ở Việt Nam. Có cuốn còn có nhiều bản dịch
khác nhau ở nhiều nhà xuất bản. Vì thế, ở Việt Nam hiện nay, ngay cả một người
không biết ngoại ngữ, cũng không hề lạc hậu.
Cách đây chừng mười năm, nhà văn Ngô
Thị Kim Cúc có phỏng vấn tôi. Chị hỏi tôi đang đọc cuốn gì. Tôi cũng đã thưa
với chị rằng, tôi đọc rất nhiều. Ngày nào cũng đọc. Dù bận mấy cũng không bỏ
đọc. Tôi rất thích Mạc Ngôn. Ở thời điểm ấy, anh có hai cuốn dịch sang ta đều
vào loại rất hay. Cuốn "Báu vật của đời" còn có đôi chút cường điệu,
chứ "Đàn hương hình" thì nhuần nhuyễn từ đầu đến cuối. Trong bể sách
hiện nay, nói thực với chị, tôi chỉ thấy có hai cuốn đó là đáng đọc thôi. Không
còn nghi ngờ gì nữa, Mạc Ngôn là một trong những nhà văn lớn nhất của hành tinh
này ở chính thời điểm này. Tôi phục Mạc Ngôn một phần, còn phục hơn là phục các
nhà lãnh đạo Trung Quốc. Họ đã đổi mới đúng và có một tầm nhìn rất rộng mở. Nhờ
thế mà trong một khoảng thời gian rất ngắn, Trung Quốc đã thực sự trở thành một
quốc gia hùng mạnh trên tất cả mọi lĩnh vực. Riêng văn học và điện ảnh, chúng
ta thấy quá rõ. Suốt ngày, dân mình xem phim Trung Quốc. Phim họ rải suốt trên
các kênh truyền hình của ta ở tất cả các tỉnh thành. Tất nhiên, đó cũng chỉ là
“hàng chợ” của họ thôi. Nhưng “hàng chợ”, họ làm cũng giỏi vô cùng. Còn văn học
thì một trong những đại biểu của họ là Mạc Ngôn. Mạc Ngôn lại là một nhà văn
còn rất trẻ. Anh cùng trang lứa với chúng tôi. Đọc anh, không biết các nhà văn
khác thế nào, chứ tôi thì tôi sốt ruột lắm. Sốt ruột và đau đớn. Tại sao cũng
da vàng mũi tẹt như mình mà sao lão làm được nhiều việc lớn như thế, mà mình cứ
bi bét mãi. Trong cuộc hội thảo về tiểu thuyết, có nhà văn bảo: "Rồi chúng
ta sẽ có những Mạc Ngôn". Tôi không tin. Không phải vì nhà văn chúng ta
kém tài, mà vì chúng ta thiếu một cái gì đó. Cái đó Mạc Ngôn có mà chúng ta lại
không có. Cái đó nằm ngoài tầm tay chúng ta.
Nhà văn Ngô Thị Kim Cúc tỏ ra
băn khoăn: “Hiện nay ở ta, hình như đang có một hiệu ứng Mạc Ngôn. Nhiều cây
bút bắt chước Mạc Ngôn, trước đây thì bắt chước Marquez”. Tôi có nói với nữ nhà
văn rằng, tôi không phải kẻ vọng ngoại. Xin bạn lưu ý cho điều ấy. Và cả anh em
nhà văn mình nữa, nếu họ có tiếp thu những tinh hoa của nhân loại thì cũng nên
xem là điều bình thường và nên khuyến khích chứ đừng vội quy kết. Tuy thế, học
được cái hay của thiên hạ cũng không dễ đâu. Tôi có đọc cuốn tiểu thuyết của
một nhà văn cũng chưa phải là già. Cuốn sách này nghe đồn có vấn đề. Tôi đọc và
thấy nó chẳng có tội vạ gì cả. Nó chỉ có tý nhược điểm là ...không hay. Thế
thôi. Nhiều trang sa vào dung tục và đọc cứ thấy bẩn bẩn. Tôi kêu thì tác giả
bảo: "Ông đã đọc Mạc Ngôn và R. Marquez chưa? Mạc Ngôn toàn vú vê. Marquez
toàn cởi truồng. Bà Hồ Xuân Hương của ta cũng đâu có kém". Tôi thật sự
kinh ngạc. Hoá ra ông bạn tôi chẳng hiểu gì Mạc Ngôn và cũng không biết gì về
các bậc tiền bối. Quả trong tiểu thuyết Trăm năm cô đơn của R. Marquez có nhân
vật là một cô bé quanh năm cởi truồng. Cô cởi truồng từ khi còn bé cho đến lúc
thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đó là một vẻ đẹp thánh thiện, trong vắt, đến nỗi
chẳng ai để ý đến việc cô cởi truồng. Thế rồi một buổi trưa, cô đang tắm thì có
tiếng động ở khe liếp phía sau. Cô quay lại. Có một ánh mắt đàn ông đang nhìn
trộm. Thế là cô sợ quá, vội đưa tay che ngực rồi co người bay vút lên trời qua
kẽ ngói thủng ở trên nóc nhà tắm. Cái chi tiết người bay qua kẽ ngói này quả là
phi lý, nhưng người đọc lại không thấy phi lý, thậm chí lại có cảm giác rất
thật. Đây là cái thật cao hơn cả sự thật. Khi bị nhìn trộm, vẻ đẹp của cô bé
không còn trong vắt, thánh thiện nữa, nó đã bị nhuốm bẩn mất rồi. Không có chỗ
nương náu thì cái đẹp ấy phải "biến" thôi. Toàn bộ những chi tiết cởi
chuồng kia chỉ là sự chuẩn bị cho cú bay ngoạn mục này. Ông bạn tôi dường như
chỉ học được mỗi phép cởi truồng và cứ tưởng cởi truồng là R. Marquez. Nhầm.
Tinh hoa của Marquez chính là cái phép bay qua kẽ ngói thủng kia cơ.
R. Marquez đã được trao Giải thưởng Nobel về Văn học. Năm nay, cái Giải thưởng
danh giá ấy đã đến với Mạc Ngôn. Điều này chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Một
gã tèng tèng như tôi cũng đã nhận ra ngay vị thế của ông, dù ông chỉ xuất hiện
qua mấy bản dịch. Tôi cũng đã khẳng định ông là tác giả của Giải thưởng Nobel.
Chỉ có điều người ta trao cho ông vào lúc nào mà thôi.
Và rồi cũng ở thời điểm ấy, khi đang là Trưởng ban Văn học Nghệ thuật, tôi đã
đưa cuốn “Đàn hương hình” lên sóng trong chương trình Đọc chuyện đêm khuya của
Đài Tiếng nói Việt Nam.
Tất nhiên, khi dịch cuốn tiểu thuyết đặc sắc này, nhà văn Trần Đình Hiến cũng
đã lược rất nhiều chi tiết và bỏ hẳn hai chương. Hai chương rất hay, đặc tả tên
đồ tể đã nâng việc giết người lên thành nghệ thuật thưởng ngoạn ở triều đại nhà
Thanh. Khi đưa lên sóng, anh chị em biên tập viên còn lược bớt đi nữa để phù
hợp với các thính giả, đặc biệt là những người vẫn quen nghe những bài viết
nhàn nhạt nửa văn nửa báo. Vậy mà vẫn có người phản ứng. Ngay trong buổi giao
ban của Đài, một ông bạn đồng nghiệp còn phê phán tôi rất gay gắt. Vì xưa nay
không có truyện như thế. “Nghe xong rồi, tôi không sao ngủ được!”. Tôi đã nói
vui với ông bạn đồng nghiệp rằng: “Trí thức thì phải thức chứ. Ông bạn lại muốn
làm “trí ngủ” à? Tôi đọc truyện cho ông nghe mà ông lại ngủ thì còn có chuyện
quái gì nữa mà bàn!”. Tôi quan niệm, mảng văn nghệ của Đài phải là những chương
trình đặc sắc. Làm sao chuyển được đến công chúng những tác phẩm sâu sắc vừa có
giá trị nghệ thuật lại vừa có tính nhân văn cao. Nếu trong nước không đủ thì chọn
của nước ngoài. Nếu không còn đương đại thì tìm cổ điển, những tinh hoa đã được
chắt lọc từ bao nhiêu đời. Đó là những giá trị không bao giờ cũ.
Cũng may, người lãnh đạo cao nhất Đài dạo đó là ông Vũ Văn Hiền, người rất ủng
hộ quan niệm ấy, nhờ vậy mà tiểu thuyết “Đàn hương hình”, một kiệt tác mà nhân
loại hôm nay tôn vinh, cùng với “Tô tem Sói”, “Sống mà nhớ lấy”, “Trên mảnh đất
người đời”… đã lần lượt đến được với đông đảo công chúng qua làn sóng phát
thanh.
Năm nay, Mạc Ngôn đã được trao Giải thưởng Nobel về Văn học. Thêm một lần nữa,
người Châu Á lại lên ngôi. Trong số những tác phẩm được chọn trao giải, có tiểu
thuyết “Đàn hương hình”, một tác phẩm mà Đài Tiếng nói Việt Nam đã diễn đọc
trên làn sóng hơn một tháng từ bảy năm về trước. Nhân dịp này, tôi rất mong nhà
văn dịch giả Trần Đình Hiến cho tái bản cuốn sách, khôi phục lại những đoạn bị
lược bỏ, để chúng ta được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp một kiệt tác mà nhân
loại vừa mới tôn vinh…
Phùng Gia Lộc người nhỏ thó, ốm yếu, gầy gò; nước da xanh xám, thở lúc nào cũng nặng nhọc, khò khè suốt ngày vì bị hen suyễn nặng… Thế nhưng, bên trong con người có bề ngoài mảnh khảnh ốm o ấy lại luôn là một tấm lòng nồng hậu, một tinh thần sục sôi chống lại cái ác, không chịu được sự bất công, ngang ngược của bọn quan lại, cường hào mới… Giai đoạn quyết liệt nhất, sau khi đăng “Cái đêm hôm ấy đêm gì”, Phùng Gia Lộc phải trốn ra Hà Nội… Tôi vẫn nhớ như in cái cảnh về quê của Phùng Gia Lộc sau những ngày trốn tránh. Vợ anh chạy từ đâu về không biết, mặt mày hốt hoảng, tất tả, tiêu điều không khác gì chị Dậu trong Tắt đèn ngày trước. Mấy đứa con ngơ ngác, lạ lẫm trước đoàn khách xe pháo, hàng hóa lềnh kềnh đầy một khoảng sân đất trước nhà. Nhà anh xiêu vẹo hơn nhà chị Dậu…
Khi xe Vũ xuống dốc cầu qua địa phận xã Ngọc Châu thì phải dừng lại, vì chiếc xe tải phía trước thắng gấp để tránh hai phụ nữ đèo nhau bất chợt vượt qua mặt vào mép đường. Cũng vừa lúc đó phía sau xe Vũ có một chiếc xe tải lớn chở than của một công ty ở thị xã Hòn Gai (Quảng Ninh) do tài xế Nguyễn Công Thành lái, chạy với tốc độ lớn xuống dốc cầu, không kịp thắng đã lao đâm vào phía trái đuôi xe của Vũ. Bị tác động bởi một lực quá lớn, vợ chồng Doãn Châu ngồi sau lái xe ngã bổ vào thùng xe, còn vợ chồng Quỳnh - Vũ và con trai Quỳnh Thơ ngồi bên phải bị hất tung lên khỏi xe rơi xuống mặt đường.
Tôi rất ngạc nhiên khi tôi vừa đưa mấy bài viết lên trang, có kẻ đã nhắn vào điện thoại tôi: “Câm mồm đi thằng già!”. “Muốn ăn bánh ô tô không?”. Trên mạng xã hội, xuất hiện một số người xuyên tạc, thóa mạ, cho là tôi kích động chiến tranh rồi vu đòn chính trị. Kỳ lạ vậy …
Báo Dân Việt đưa tin: “Chiều 3.3, bà Nguyễn Phương Hằng, Phó Tổng giám đốc Công ty Du lịch Đại Nam , cho biết chính thức kiện ông Minh Diện vì cố tình xâm phạm đời sống riêng tư và bịa đặt nhằm làm nhục người khác. Ngoài ra, ông Minh Diện còn bị tố không có văn hóa và hủy hoại danh dự người khác không phải riêng với vợ chồng ông Huỳnh Uy Dũng - bà Nguyễn Phương Hằng ( ảnh bên ) mà kể cả một số cá nhân. Bà Nguyễn Phương Hằng cho biết: “Ông Minh Diện đã lôi kéo một số người nhằm phá hoại khu du lịch Đại Nam đang hoạt động. Tôi tin luật pháp nghiêm minh sẽ trừng trị thích đáng những kẻ chuyên đi phá hoại cuộc sống bình yên của người khác”. Được biết, ông Minh Diện đã có nhiều bài viết đăng trên blog B. liên quan đến một số cá nhân và gần đây ông Minh Diện có bài viết “Ân oán còn lâu”. Theo vợ ông Huỳnh Uy Dũng, bài viết toàn là những chuyện bịa đặt, hư cấu nhằm bôi nhọ, xúc phạm nhân phẩm và vu khống, phá hoại hạnh phúc gia đình vợ chồng ông đồng thời phá hoại hoạt động sản xuất kinh...
Ngụy biện hay lỗi ngụy biện (fallacy) trong thảo luận và trình bày ý kiến là một vấn đề nghiêm trọng, xảy ra trên bình diện đại số đông người Việt, không chỉ ở cả dân thường mà kể cả các vị có bằng cấp, học thức, hot bloggers hay như từ cách lý luận báo chí trong nước vốn là một núi ngụy biện. Ngụy biện (fallacy) nguy hiểm hơn, còn khiến người nhiễm phải nó có một lối tư duy suy nghĩ và phân tích vấn đề sai lệch. Người càng ít tranh luận thì càng khó có khả năng phát hiện lỗi ngụy biện trong tư duy của mình để chỉnh sửa. Đó là lý do ta thấy nhiều người ít nói, nhưng một khi mở miệng thì sẽ đuối lý và kết quả là chỉ biết chửi thề, xúc phạm, tấn công cá nhân người khác mà thôi. Chúng ta thử xem xét vài ngụy biện của những người tham gia buổi “đấu tố” mang tên “Chia sẻ trên mạng xã hội để làm gì?” trong chương trình “60 phút mở” của VTV đang gây xôn xao dư luận.