Miền Tây sông
rạch dọc ngang. Dân miền Tây hầu như ai cũng rất yêu sông nước. Riêng tôi, mỗi
lần về quê ra bến sông ngồi thì tôi như quên xung quanh. Sông cũng vậy, sông
trôi chảy rồi tới lúc cũng quên mình góp nước cùng các con sông khác, để hướng
ra biển cả. Biển cả ấy là danh từ chung chỉ những gì to lớn bóng mát chở che
chẳng hạn như đất nước. Kỷ niệm của tôi với con sông đã tạo ra phần nào tính
cách, thói quen hay hoặc dở, vui hay buồn của tôi. Có những việc như chỉ riêng
tôi biết, cảm nhận đó là gì. Thí dụ quê tôi trước đây sông nước còn trong lành,
hầu như ai cũng thích uống nước lả hơn là uống nước chín nấu sôi lạt lẽo. Lúc
nhỏ tôi đi chơi về khát nước chạy ào tới bên lu nước mở nắp, rồi lấy cái gáo
dừa lắng nghe vị mát mẻ trong lành thấm vào cơ thể. Thói quen thành ra tật xấu,
mà thực chất nó có xấu không? Đi tới nhà ai chơi, bắt gặp lu nước uống sạch sẽ
nhất là một lu nước mưa, tôi vui như được gặp lại người bạn cũ, lập tức tôi xin
một ly uống, rồi ngồi chơi lâu hơn, và sau đó thế nào tôi cũng nhớ trở lại
thăm.
CHIÊM NGHIỆM MÙI VỊ NƯỚC
Tạp bút của NGÔ
KHẮC TÀI
I.
Từ Khối tình
Trương Chi “một chiều xưa sông nước chưa thành thơ” của Văn Cao đến Chiều về
trên sông “buồn tôi theo đò ngang quá giang” của Phạm Duy, đến Dòng sông tuổi
thơ “con sông tôi tắm mát” của Hoàng Hiệp, sông nước đã đi vào thơ, vào nhạc,
hầu như tác giả nào cũng có sáng tác về đề tài này sông nước. Tuy nhiên tới,
nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với bài hát chẳng dính gì đến nó bỗng dưng cuối bài có
câu “có một dòng sông đã qua đời” khiến câu hát như có ma theo ám tôi mới lạ.
Có lẽ vì bấy lâu tôi sống lơ là không quan tâm, chú ý đến môi trường xung
quanh, thốt nhiên tình cờ nghe hát nhìn lại ngơ ngác giật mình.
Trên bờ xe cộ ồn
ào, dưới sông cũng không được yên. Sông nước hiền hòa ngày nào tàu ghe giờ xuôi
ngược khói thả đen kịt dài theo sông. Thậm chí giữa khuya sâu vẫn còn nghe
tiếng máy nổ xa gần trên sông để rồi đêm trở nên hắt hiu dài ra. Người đi đâu
về đâu giữa khuya sâu nằm lắng tai nghe chợt nhớ. Đám con nít có bài đồng dao
Vè nói ngược. Ai đã đặt ra bài vè này, bọn trẻ con biết chi. Đặt ra nói ngược
để cho vui rồi tình cờ trùng hợp. Hay là người xưa đôi mắt thấu thị nhìn xuyên
qua thời gian báo trước cho hậu thế mà chuẩn bị tinh thần sống cho phù hợp: “Nghe
vẻ nghe vè – Nghe vè nói ngược – Ngựa đua dưới nước – Tàu chạy trên bờ – Lên
núi đặt lờ – Xuống sông bổ củi … Ba mươi nước lớn – Sáng trăng nước kém”.
Rõ ràng ta đang
sống trong những ngày tháng có nhiều thứ nghịch lý. Máy xe hơi nhiều mã lực
được đem xuống nước thành ra máy tàu chạy ầm ầm. Con sóng hiền hòa trở thành
con sóng dữ từng lượn đánh vô bờ làm đất
đai lở ùm ùm, cuốn trôi làng mạc. (Nếu ai về Cà Mau chắc nhìn thấy rõ sự tác
hại này). Ngược lại máy bơm nước được kéo lên bờ biến thành xe cải tiến, xe
công nông chạy bon bon cày nát những ngả đường quê. Rõ ràng ở trên núi hiện nay
đang có những hồ thủy điện, hồ nuôi cá, thả rùa tai đỏ. Trường hợp Núi Cấm ở An
Giang đem rùa tai đỏ lên núi thả rồi la làng báo động, nó sinh đẻ tràn lan. Rồi
Kiên Giang lấn biển dựng nên khu đô thị. Tất cả là sự nghịch lý nhưng tai hại ở
chỗ, thái độ con người như là thỏa hiệp, mọi thứ rồi cũng quen quen. Việc đắp
đập, ngăn sông ở đầu nguồn, cuối nguồn một cách tùy tiện. Quen việc khai thác
cát bừa bãi, nhất là việc các nhà máy thi nhau thả ra nước thải, người vô tư xả
rác để sông nước hóa ra ô nhiễm, cá chết hàng loạt. Mỗi thứ do con người làm có
liên quan gì đến việc thời tiết thay đổi mưa nắng sái mùa sái tiết “ba mươi
nước lớn, sáng trăng nước kém”?
Trở lại câu hát “có một dòng sông đã qua đời”.
Con sông nào, người nhạc sĩ không chỉ ra. Tuy nhiên tôi dám cá là ai cũng có
thể chỉ ra những con sông, con rạch đã mệt mỏi, quá sức chịu đựng. Những cái
chết được báo trước. Và sông nước suốt năm như chỉ còn tháng giêng, mấy ngày
đầu xuân, dường như sông nước đợi mấy ngày này đến để nghỉ ngơi hồi sinh vẻ đẹp
vốn có. Vâng. Đúng như vậy. Ba ngày xuân, phương tiện giao thông dồn hết lên
bờ, dưới sông ít ghe xuồng qua lại. Sông nước vắng tanh chảy lượn lờ. Lúc này
nhà máy nghỉ xả hơi, việc khai thác cát cũng tạm ngưng, rác rưới cũng ít nên
sông nước trong xanh soi bóng mây trời. Có thể nói mấy ngày đầu xuân sông nước
rất là đẹp, rất nên thơ hơn những ngày trong năm.
Nhà tôi nằm bên
dòng sông Hậu. Lớn lên đi xa trong tôi luôn có tiếng gọi của con sông tuổi thơ.
Năm nào tết đến về quê, làm xong bổn phận đứa con lưu lạc, tôi vẫn thường dành
ra những phút giây ra ngồi trên bến nước xưa ngắm sông nước mùa xuân. Không còn
tàu ghe khuấy động nên bùn lắng xuống sông tìm lại được bộ mặt của mình nước
trong lẻo lẻo thấy cả bầy cá lội. Chính vì lấy lại bộ mặt thật của mình sông
nước êm ả như thau nước được lắng trong thành tấm gương soi mới in được phản
chiếu những khuôn mặt khác. Đó là bóng hàng dừa, hàng cau mây trời và bóng
người chiếu trên mặt nước lung linh. Có một năm đầu xuân ngồi bên dòng sông
nhìn xuống nước phản chiếu nắng trưa lấp lánh tôi chợt nhớ bài thơ Mộc Cận của
Nguyễn Trãi “ánh nước lồng hoa một đóa hồng, nhởn nhơ không bén Bụt là lòng”.
Ông tả hoa hay tả bóng hoa in trong nước sao lại là nhởn nhơ? Hay đó là ảo ảnh?
Thực với ảo ảnh khó phân biệt lắm sao? Rồi tôi nhìn bóng mình lung linh trên
sóng nước bỗng giật mình. Có phải là tôi chăng hay đó cũng chỉ là ảo ảnh. Tìm
về với thiên nhiên, với sông nước hiền hòa nghe lòng thanh thản, nhẹ nhàng.
Tưởng đây những giây phút thanh thản rồi sẽ qua đi để tiếp tục lao vào tìm kiếm
cuộc mưu sinh. Nhưng sự thật lúc tâm hồn thanh thản vô tích sự lại là lúc mình
trở về với bản chất thật của mình. Chính Đức Phật khi đứng bên bờ sông đã tìm
ra điều này và nói cho La Hầu La (con của Phật), nước cũng có bài học.
- Nay con La Hầu
La. Con hãy học cách hành xử của nước. Dù cho người ta có đổ xuống nước những
chất thơm tho, đẹp đẽ hay những thứ dơ bẩn, hôi hám. Cũng không vì thế mà nước
bị vướng mắc vào chỗ kiêu căng, tự hào. Hoặc là thấy oán hờn và tủi nhục. Vì
sao La Hầu La. Vì nước là thủy đại có dung tích rộng lớn, có khả năng lưu
chuyển và chuyển hóa tất cả những gì đã tiếp nhận. Nếu tâm của con rộng lớn bao
la, vô lượng như nước thì con cũng có thể tiếp nhận và chuyển hóa tất cả mọi
bất công và oan ức. Những thứ ấy không thể làm cho con buồn tủi và khổ đau.
II.
Miền Tây sông
rạch dọc ngang. Dân miền Tây hầu như ai cũng rất yêu sông nước. Riêng tôi, mỗi
lần về quê ra bến sông ngồi thì tôi như quên xung quanh. Sông cũng vậy, sông
trôi chảy rồi tới lúc cũng quên mình góp nước cùng các con sông khác, để hướng
ra biển cả. Biển cả ấy là danh từ chung chỉ những gì to lớn bóng mát chở che
chẳng hạn như đất nước. Kỷ niệm của tôi với con sông đã tạo ra phần nào tính
cách, thói quen hay hoặc dở, vui hay buồn của tôi. Có những việc như chỉ riêng
tôi biết, cảm nhận đó là gì. Thí dụ quê tôi trước đây sông nước còn trong lành,
hầu như ai cũng thích uống nước lả hơn là uống nước chín nấu sôi lạt lẽo. Lúc
nhỏ tôi đi chơi về khát nước chạy ào tới bên lu nước mở nắp, rồi lấy cái gáo
dừa lắng nghe vị mát mẻ trong lành thấm vào cơ thể. Thói quen thành ra tật xấu,
mà thực chất nó có xấu không? Đi tới nhà ai chơi, bắt gặp lu nước uống sạch sẽ
nhất là một lu nước mưa, tôi vui như được gặp lại người bạn cũ, lập tức tôi xin
một ly uống, rồi ngồi chơi lâu hơn, và sau đó thế nào tôi cũng nhớ trở lại
thăm. Thí dụ đám con nít đứa nào cũng mê tắm sông, chơi trò cút bắt. Những buổi
trưa hè nước sông lớn rong đầy trong xanh như gọi mời, người lớn có ngăn cấm
nhưng bọn trẻ cũng tìm đủ mọi cách rủ nhau xuống sông. Riêng tôi, một thói quen
chẳng giống ai. Lúc tắm sông bao giờ cũng lội ra giữa dòng lặn xuống hụp sâu
làm một ngụm nước mát mẻ. Tôi không cắt nghĩa được cử chỉ của mình, có thể học
được từ người lớn, uống một ngụm nước lạnh để được tắm lâu hàng giờ.
Đi đâu mà thấy
sông nước lập tức tôi nghe thân thể ngứa ngáy như con cá nhớ nước. Lát sau thế
nào tôi cũng cởi áo nhảy xuống tắm. Mặc dù biết con sông xa lạ kia nước trôi
chảy chẳng phải là nước sông ngày nào và đâu là môi trường thiên nhiên trong
lành. Ra Huế đang ngồi uống rượu tự nhiên tôi bỏ đi làm bạn bè không biết đi
đâu. Hóa ra tôi lang thang ra bờ sông Hương ngồi ở một bến vắng ngắm sông rồi
cởi áo lội ra giữa giòng lặn xuống làm một ngụm nước sông Hương. Cũng như vậy,
ra miền Bắc tôi uống nước sông Hồng, sông Đáy rồi sông Lô cùng nhiều con sông
khác. Khi đi thăm miền Tây Bắc, đoàn tham quan gồm có ba mươi người, mỗi người
mang theo kỷ niệm về vùng đất này, riêng tôi nhớ mãi cảm giác hương vị núi rừng
qua nước sông Đà Giang. Người ta nói do phong thổ, nước uống mà từng miền đất
có giọng nói khác nhau, tôi ngậm miếng nước của con sông trong miệng để nghiệm,
rồi tôi cười một mình. Nói là nước ngọt để phân biệt với nước phèn, nước mặn,
thật ra nước không có mùi vị gì hết, nước lạt nhách. Vậy mà khi uống người lại
có cảm giác trong mát để rồi người ta cần đến nước mát hơn là uống nước cam
ngọt. Nước không có mùi vị nhưng sự thú vị của nó như dành cho những ai yêu nó
phân biệt được đâu là nước tinh khiết, nước mưa, nước suối, nước sông, nước ao,
nước giếng. Chuyên gia nếm rượu vang tinh tế bao nhiêu, khi ngặm miệng nước
trong miệng để nghiệm vị lạt nhách của nước tinh tế bấy nhiêu.
Một vài trường
hợp đặt biệt. Giếng nước vùng đồi núi Thất Sơn đục như nước cơm vo, ban đầu đến
vùng đất này tôi không dám uống nhưng thấy dân địa phương thản nhiên đưa gàu
nước lên miệng uống ừng ực. Tôi uống theo mới biết màu nước cơm vo kia ngon ơi
là ngon. Cũng như vậy, giữa rừng U Minh lá tràm rụng quanh năm khiến màu nước
đỏ như cốt nước trầu thấy bắt gớm nhưng đây lại là thứ nước ngọt, lành, lá tràm
có mang những vị thuốc. Tôi thấy một số Việt Kiều về xứ đi đâu cũng mang theo
kè kè chai nước uống, riêng tôi không sợ. Tôi cũng đã từng uống nước sông Dương
Tử của Trung Quốc, uống nước Biển Hồ của Campuchia, và ở Pailin nằm sát biên
giới Thái Lan đồi núi trùng điệp với mỏ kim cương, trên bản đồ thế giới nó là ổ
dịch sốt rét. Xung quanh bộ đội mười
người mắc bệnh hết tám đến độ tóc rụng đầu trọc lóc. Để phòng bệnh ai đến đây
cũng phải uống nước chín. Nhưng đến đây tôi thấy giữa núi rừng con suối nước
trong thấy tận đáy đá sỏi cá lội. Không cầm lòng được, lúc xuống suối tắm tôi
uống đầy bụng nước nhưng tôi như miễn nhiễm với bệnh!
Cuối cùng ở đây
tôi muốn nói, tôi yêu nước chỉ vì đặc tính của nước là hòa tan mọi thứ và trôi
chảy không đòi hỏi bất cứ điều kiện gì, cho đường thì nước trở nên ngọt, cho
muối thì nước mặn. Bao nhiêu thứ con người cứ thảy ra sông, chừng nào nó không
hòa tan được để con sông chết để tôi không uống được, việc này chẳng ai biết
trước. Việc trước mắt chúng ta có bổn phận là giữ sao cho những dòng sông còn
độ trong lành. Người bưng ly nước uống chỉ vì thói quen chớ kỳ thực với ai ít
ai để ý mùi lạt lẽo của nước đó là mùi vị chính để làm nổi bật những mùi vị
khác. Với một người đầu bếp giỏi về nghệ thuật nấu ăn bao giờ cũng bỏ gia vị
vừa phải nhất là khi nấu một nồi súp, nồi canh. Tưởng đâu cái mùi xương thịt
hầm là mùi chính, thật ra là mùi nước trong, nhẹ nhàng mới là mùi vị chính để
cho tô súp, tô canh trở nên tinh tế ngon hơn. Vật nào cũng có phần thô phù và
tinh tế nằm bên trong nó. Tìm ra phần
tinh tế nhẹ nhàng trong mỗi vật là đã thấy được đạo mầu nhiệm.