Sự tự do là do cá nhân anh chịu trách nhiệm. Nhưng sự
tự do cũng phụ thuộc vào xã hội. Nên nói sự tự do sáng tác, tự do tư tưởng là
những điều quan trọng. Xã hội, các nhà quản lý, các nhà lãnh đạo nên chú ý tạo
điều kiện cho sự tự do phát triển thì mới hòng có những tác phẩm lớn. Chứ không
có nước nào hạn chế tự do là có tác phẩm lớn. Phải có một nền tự do được khuyến
khích thì trong tương lai mới hy vọng có tác phẩm lớn. Lẽ dĩ nhiên, từng cá
nhân nhà văn nên chịu trách nhiệm về sự tự do nội tại của mình, nhưng yếu tố xã
hội, yếu tố vận động cho sự tự do nảy nở là rất quan trọng, nên xã hội phải lo
lắng làm sao cho có tự do đối với những người sáng tạo.
Nhà
văn Nguyễn Xuân Khánh: Dân tộc mình lãng mạn
Làng cổ Thanh Nhàn, gọi là thế nhưng thực chất là những
con ngõ rẽ vào từ phố Trần Khát Chân, giờ gần như là trung tâm thành phố. Ngõ
phố lâu không đến thấy khác đi nhiều, ngỡ ngàng hỏi cô con dâu út: Có phải nhà
bác Khánh? Nhà văn ngồi trên tầng 2 nghe tiếng gọi với xuống: Con mời chị ấy
lên đây! Tuổi 85 của nhà văn Nguyễn Xuân Khánh – tác giả của những tiểu thuyết
đình đám: “Hồ Quý Ly”, “Mẫu thượng ngàn”, “Đội gạo lên chùa”, “Chuyện ngõ
nghèo”… - gần như chỉ hiện diện ở một đống thuốc để trên bàn, chứ tuyệt nhiên
chưa thấy dấu ấn tuổi tác trong tư duy mạch lạc và khúc triết của ông về mọi vấn
đề. Vẫn một vẻ tinh anh, hóm hỉnh hiếm có, ông trò chuyện với PV Tinh hoa Việt
vào một ngày đầu đông.
@: Hàng ngày bác có vào mạng Internet không ạ?
Nguyễn
Xuân Khánh: Có, nhưng tôi không tham gia facebook, chỉ
vào mạng để đọc.
@ Bác còn là một dịch giả, và chắc sẽ đọc trực tiếp
nhiều trang của nước ngoài?
Nguyễn
Xuân Khánh: Tôi thông thạo tiếng Pháp và tiếng Anh, trước vẫn
tự đọc các tác phẩm văn học bằng nguyên bản tiếng Anh, tiếng Pháp. Giờ thì cũng
ít hơn vì tuổi cao rồi.
@ Dạo này, văn chương nước nhà có vẻ hơi yên ắng. Có
phải vì thời buổi này cả người viết và người đọc bị chi phối bởi mạng xã hội
không, thưa bác?
Nguyễn
Xuân Khánh: Cũng chả phải, tôi nghĩ là mọi sự phát triển nó đều
giống như cái đồ thị hình sin. Văn học cũng vậy. Không riêng gì Việt Nam, cả thế
giới bây giờ bế tắc. Dạo này tôi cũng không thấy tác phẩm nào trên thế giới gây
sôi nổi cả, ngay cả Pháp và Mỹ cũng không thấy. Tức là văn học hay bất cứ cái
gì cũng vậy, trong sự phát triển cũng có lúc lên lúc xuống. Hình như thế giới
đang đi vào đoạn đi xuống của hình sin. Nên không thấy có tác phẩm nào, ta lại
càng không có tác phẩm nào đáng kể.
@ Ở Việt Nam nhiều nhà văn giờ cũng chiều theo ý độc
giả, viết tản văn trên mạng cho dễ tương tác với bạn đọc, bằng lòng với lượng
người đọc rất lớn?
Nguyễn
Xuân Khánh: Cái gì theo thời thượng thì chả bền. Tôi nghĩ chắc
họ cũng nghĩ đến các sáng tác lâu dài nhưng mà cũng khó lắm. Hình như nó là sự
thoái trào chung của cả thế giới.
@ Theo bác thì vì sao? Có phải vì mọi sự đã đi hết
biên độ của nó?
Nguyễn
Xuân Khánh: Thế giới cũng có những dao động như quả lắc, cũng
có cao trào, thoái trào, cũng có lúc ngả sang tả khuynh, có lúc ngả sang hữu
khuynh. Cao trào thì cũng có lúc sẽ thoái trào.
@ Không hiểu khi đặt ra trường phái “hậu hiện đại”,
các nhà lý luận có nghĩ tới hết hậu hiện đại thì sẽ là gì được nữa?
Nguyễn
Xuân Khánh: Do các nhà lý luận Tây phương cứ hay đặt
ra những cái tên theo trào lưu thế giới thôi. Tôi thì nghĩ cũng chả cứ trường
phái nào, tác phẩm hay thì nó kích thích người đọc. Nhưng đúng là mọi thứ có vẻ
đã đi hết biên độ của nó. Người ta cũng đang hy vọng một thời phục hưng mới của
văn học và nghệ thuật trên toàn thế giới nhưng cũng đang thấy khó, chưa thấy dấu
hiệu xuất hiện. Nếu theo tư duy của phương Đông thì “cùng tắc biến”, đến thoái
trào rồi thì nó phải dấy lên một cái gì mới mẻ. Nhưng mà vẫn chưa thấy, một
trào lưu thế giới mới mẻ vẫn chưa thấy có. Chỉ thấy có những sự biến động nhỏ
thôi, chứ có những khuynh hướng rõ nét như thời phục hưng thì chưa thấy. Sau
cái hậu hiện đại là cái gì thì chưa thấy, mà hậu hiện đại cũng chẳng có gì hay
cả. Kể cả cái hậu hiện đại, tôi cũng thấy nó chả gây nên được những tác phẩm
gây “sốt sắng” nào, đọc cũng không đọc nổi. Nói chung là loài người đang bế tắc.
@ Ở phương diện gọi chung là đang bế tắc này, có vẻ
nền văn học nghệ thuật ở ta đang được “đập cùng nhịp” với thế giới?
Nguyễn
Xuân Khánh: Thời kỳ này đang là thời ồ ạt Tây phương hóa vào
Việt Nam. Ta có 2 giai đoạn Tây phương hóa: Lần thứ nhất đó là giai đoạn người
Pháp đến Việt Nam cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20 và lần thứ hai là đầu thế kỷ 21
này. Nhưng nếu ở lần thứ nhất chúng ta chỉ ảnh hưởng của Pháp là chủ yếu thì ở
lần thứ 2 này chúng ta đang chịu sự ảnh hưởng của toàn thế giới.
@ Thưa bác, lần này có lẽ phải gọi là thời kỳ toàn cầu
hóa, vì lần trước chúng ta ảnh hưởng chủ yếu từ văn hóa Pháp, còn lần này không
phải chỉ là Tây phương hóa?
Nguyễn
Xuân Khánh: Gọi là toàn cầu hóa, nhưng sự thực là Tây phương
hóa. Bởi vì tất cả đều chỉ là phái sinh của văn hóa Tây phương, tất nhiên nó có
màu sắc của toàn cầu, nhưng cái thực chất, cái cội rễ, cái cốt lõi bên trong là
văn hóa Tây phương. Mỹ cũng là phái sinh của văn hóa Tây phương, các nước châu
Á cũng vậy thôi, đều là những sự phái sinh. Tức là chúng ta đang toàn cầu hóa
nhưng thực ra là Tây phương hóa. Tôi nghĩ thế này, sau đợt Tây phương hóa ồ ạt
lần thứ nhất nó đẻ ra Văn học Việt Nam hiện đại. Tức là văn học Việt Nam hiện đại
là sản phẩm của Tây phương hóa. Bây giờ Tây phương hóa ồ ạt lần thứ 2 này, nó sẽ
kết tinh và cho mình một giai đoạn rực rỡ mới chăng? Tôi nghĩ thể nào nó cũng ảnh
hưởng và tạo ra một tầng lớp tinh hoa mới. Sẽ có! Nhất là một thế hệ thanh niên
bây giờ mang ảnh hưởng toàn cầu chắc chắn sẽ có kết tinh, sẽ tạo ra một thời kỳ
mới mẻ nào đấy, chỉ là chưa biết lúc nào nó sẽ xuất hiện thôi. Tôi nghĩ thế và
vẫn đang chờ.
@ Thưa bác, đầu thế kỷ 20, tinh hoa văn hóa phương
Tây vào Việt Nam và được tiếp nhận cũng bởi giới tinh hoa Việt Nam khi ấy nên mới
tạo ra một thời kỳ cực kỳ rực rỡ không phải chỉ văn học mà tất cả các ngành nghệ
thuật. Còn ở cuộc toàn cầu hóa lần này, e là bác hơi lạc quan chăng khi mọi thứ
ồ ạt vào ngoài cái tốt đẹp còn bao gồm cả rác và chủ thể tiếp nhận cũng không
phải chỉ có giới tinh hoa?
Nguyễn
Xuân Khánh: Đừng lo, văn hóa bao giờ cũng có chọn lọc. Trên
phương diện chung hiện nay nó đang ồ ạt, đang tạp, nhưng rồi cốt lõi thì văn
hóa sẽ có chọn lọc lấy cái tinh hoa. Tinh hoa của người Việt sẽ chọn lọc lấy
tinh hoa của thế giới vào Việt Nam. Văn hóa là quá trình chọn lọc. Trong quá
trình “ăn ở” với nhau, hòa trộn với nhau nó sẽ chọn lọc những tốt đẹp của nhau,
những cái tốt đẹp nó sẽ được chọn lọc. Đó là quá trình acculturation – tiếp biến
văn hóa. Nó không chỉ là sự đơn giản là đi qua nhau, mà là sự tiếp biến. Chứ
không phải chỉ là sự tiếp xúc đơn giản không đâu.
@ Vâng, hiện nay sự tiếp nhận văn hóa thế giới rất
toàn diện. Nếu như trước kia, chúng ta phải chờ vài năm, thậm chí hàng chục năm
mới được đọc một cuốn sách, xem một bộ phim của nước ngoài, nghĩa là ta tiếp nhận
nó sau thế giới nhiều năm. Bây giờ thì khác, một bộ phim ra rạp ở Bắc Mỹ thì
cũng đồng thời có mặt ở Việt Nam. Một cuốn sách phát hành ở châu Âu chỉ vài
tháng đã được dịch in ở Việt Nam. Internet khiến người ta tiếp xúc với văn hóa
nước ngoài không giới hạn. Trên đường phố đầy rẫy quán ăn phong cách Hàn, Nhật,
Thái… Đó là cái khác của cuộc “xâm thực văn hóa” của thời kỳ hội nhập này so với
trước kia. Nhưng với thuận lợi ấy, tiếp biến văn hóa diễn ra thế nào chắc phụ
thuộc vào tâm thế và nhận thức của chủ thể tiếp nhận?
Nguyễn
Xuân Khánh: Đúng, văn hóa là quá trình chọn lọc nhưng người tiếp
nhận là người Việt Nam thì phải như thế nào? Mình phải có nền tảng văn hóa của
mình như thế nào thì mới có được tiếp biến văn hóa. Chứ nếu mình không có gì
thì nó sẽ đồng hóa mình. Nếu mình có một cái gì ở bên trong thì cái yếu tố nội
sinh sẽ tác động với yếu tố văn hóa ngoại lai để thành cái mới. Cái này thì tự
từng cá nhân, nhất là giới trí thức, tinh hoa trong xã hội phải vận động, thúc
đẩy được cho tất cả mọi người tự tạo cho mình nền tảng đủ để tiếp nhận. Phải có
đồng xu sẵn có trong mình chứ, không có tiền đối ứng thì làm sao, chỉ toàn nhờ
bên ngoài thì không được. Chắc là phải thế, phải tạo cho xã hội có một nền tảng
văn hóa nhất định, cả xã hội làm cùng tự tạo cho mình, các nhà quản lý phải có
chính sách, nỗ lực để cả dân tộc phải có đủ vốn liếng.
@ Dù thế nào chúng ta cũng đang chờ một thời kỳ rực
rỡ mới…
Nguyễn
Xuân Khánh: Tôi nghĩ thế hệ trẻ bây giờ cũng đầy ước vọng và
những ước mơ lớn sẽ tạo những văn hóa mới và những tác phẩm mới. Nhưng bây giờ
nó chưa phát lộ vì chưa đủ chín muồi. Phải đủ chín thì nó mới acculturation, nó
mới tiếp biến. Nó phải có lượng thế nào thì mới đổi thành chất, hiện nay chưa đến
giai đoạn ấy. Ta chưa thấy nhưng chắc chắn là sẽ có. Bây giờ tuổi trẻ đã được
đi khắp thế giới rồi.
@ Bác có thường xuyên đọc văn học trẻ trong nước
không? Và có nhận ra dấu hiệu nào để hi vọng chưa ạ?
Nguyễn
Xuân Khánh: Tôi vẫn đọc thường xuyên. Nhưng tôi chưa có hi vọng,
chưa thấy. Sự cố gắng của giới trẻ thì tôi thấy, nhưng tôi chưa thấy có tác giả
nào mới mẻ vượt lên mặt bằng chung. Cũng có những cố gắng để nhận được tác động
qua lại của người đọc trên mạng, nhưng văn học mạng cũng chưa đem lại một cái
gì. Có thể nó sốt dẻo hơn nhưng để tạo ra sản phẩm mới hay ho thì chưa có, tôi
chưa thấy.
@ Mà bối cảnh bây giờ thì cũng không đổ lỗi cho những
bó buộc xã hội được khi mà việc xuất bản ngày nay rất cởi mở?
Nguyễn
Xuân Khánh: Sự in ấn một cuốn sách bây giờ quá dễ dàng. Vật chất
xã hội đang thúc đẩy quá trình dân chủ hóa. Dân chủ bây giờ đang rất rộng rãi.
Chỉ sợ không có tài năng. Tài năng vẫn là khó nhất.
@ Đây là một nghịch lý, khi không còn bị bó buộc, có
vẻ như lại không xuất hiện tác phẩm lớn?
Nguyễn
Xuân Khánh: Vấn đề dân chủ là do từng cá nhân. Không ai cấm được
ngòi bút. Nhà nước cấm như thế nào thì tôi vẫn viết, tôi vẫn viết ra. Ai cấm được
tôi viết, chưa in thì tôi để trong ngăn kéo, ai cấm được. Chỉ do sự bạc nhược
cá nhân mà anh mới không viết được. Tự do của nhà văn là do tự do nội tại của từng
cá nhân, sự can đảm, sự lương thiện của từng cá nhân quyết định nhiều hơn
là sự bó buộc của bên ngoài. Nếu không viết được, phải trách nhất là sự tự do nội
tại của nhà văn, tức là nội tự do của từng cá nhân. Chứ không phải do xã hội.
@ Không ai cấm đoán được tài năng. Cuộc đời nhà văn
Nguyễn Xuân Khánh là minh chứng cho điều ông vừa nói. Những tác phẩm được ông
viết ra, cho vào ngăn kéo, ở vào những thời kỳ cùng cực nhất. Nhưng nếu có ý kiến
cho rằng nếu sách của ông được in ngay vào những năm tháng ấy biết đâu, ông còn
đủ động lực để viết thêm nhiều tác phẩm khác, có thể lớn hơn “Hồ Quý Ly”, “Mẫu
thượng ngàn”, “Chuyện ngõ nghèo”…?
Nguyễn
Xuân Khánh: Phải có bột mới gột nên hồ, mình chỉ có trải nghiệm
ngần ấy thì chỉ viết từng ấy. Cái thời bao cấp có lẽ tôi cũng chỉ viết được ngần
ấy thôi, không thể viết hơn được nữa. Không thể bôi ra cái gì cũng viết được
đâu. Chỉ có một số vấn đề mình suy ngẫm, phải có suy ngẫm kỹ càng, phải có trải
nghiệm thì mới viết được chứ. Viết thì phải có những đề tài mình thôi thúc chứ
không phải bạ cái gì cũng viết được. Nói chung là khi đã viết cuốn sách thì phải
có sự suy ngẫm chán chê mê mỏi rồi mới viết.
@ Nói như vậy là dù thế nào, nhà văn có tài năng thì
cũng sẽ viết được ngần ấy, đạt tới tầm vóc ấy, xuất hiện vào lúc nào lại còn do
số phận?
Nguyễn
Xuân Khánh: Có ngần ấy thôi, không hơn được nữa. Nhưng cũng phải
nói thêm là quy chế của xã hội có ảnh hưởng đến nhà văn ở chỗ này: Nếu một xã hội
biết khuyến khích sự tự do thì tài năng sẽ nở rộ hơn, còn nếu hạn chế thì cái
anh chàng nhà văn nó vốn đã tự hạn chế nó nhiều rồi lại thêm sự kiềm chế của
bên ngoài nữa thì nó sẽ làm thui chột sự tự do đi thôi. Chứ còn sự tự do ấy nhà
văn nên trách ở mình nhiều hơn.
@ Bằng sự trải nghiệm cá nhân, bác nghĩ rằng trong một
xã hội khi nào thì xuất hiện tài năng và tác phẩm lớn?
Nguyễn
Xuân Khánh: Tác phẩm lớn xuất hiện là do nhiều nhu cầu. Thứ nhất
là phải có tài năng nhìn ra được những vấn đề ẩn ngầm của xã hội, rồi nhu cầu của
xã hội ép buộc nhà văn phải thổ lộ ra. Phải do nhu cầu xã hội thúc ép nhà văn
không thể không bật ra tiếng nói của mình. Ví dụ như phải những năm 1930-1945
thì mới bật ra một cao trào hiện thực phê phán, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng… là do
nhu cầu xã hội rất thúc ép.
@ Nói như vậy thì bây giờ đang không có nhu cầu xã hội
cho việc xuất lộ tài năng và tác phẩm lớn?
Nguyễn
Xuân Khánh: Xã hội bây giờ có thể có nhu cầu nhưng mà nhu cầu
cao hơn. Tức là đòi hỏi phải khái quát được xã hội ấy, phải tìm được luồng mạch
ẩn ngầm và nhu cầu xã hội ấy. Vì sự tiếp xúc với thế giới nó rộng rãi hơn,
nhanh nhẹn hơn thành ra người ta dễ được tiếp xúc với cái cực hay của thế giới
rồi nên nhu cầu xã hội đòi hỏi cao hơn. Khi đã tiếp xúc trực tiếp với các tác
phẩm trên thế giới mà có khi còn chưa thỏa mãn thì sự xuất hiện những tác phẩm
trong nước dưới tầm thế giới càng không thể thỏa mãn. Nhu cầu xã hội trong giai
đoạn mới này cao hơn rất nhiều, người ta tiếp xúc được với những tác phẩm nó thật
cao của thế giới một cách rất nhanh chóng rồi. Như vậy nhu cầu xã hội có nhưng
đòi hỏi rất cao, nên chắc phải chờ đợi lâu mới có tài năng thật sự xuất hiện. Mặt
khác, để có tác phẩm lớn phải có sự thúc đẩy của xã hội, các nhà quản lý cũng
phải có mong muốn tác phẩm xuất hiện để thúc đẩy cho tác phẩm ra đời.
Chỗ này tôi muốn nói rõ cái ý ở trên tôi đã nói về sự
tự do của cá nhân nhà văn. Sự tự do là do cá nhân anh chịu trách nhiệm. Nhưng sự
tự do cũng phụ thuộc vào xã hội. Nên nói sự tự do sáng tác, tự do tư tưởng là
những điều quan trọng. Xã hội, các nhà quản lý, các nhà lãnh đạo nên chú ý tạo
điều kiện cho sự tự do phát triển thì mới hòng có những tác phẩm lớn. Chứ không
có nước nào hạn chế tự do là có tác phẩm lớn. Phải có một nền tự do được khuyến
khích thì trong tương lai mới hy vọng có tác phẩm lớn. Lẽ dĩ nhiên, từng cá
nhân nhà văn nên chịu trách nhiệm về sự tự do nội tại của mình, nhưng yếu tố xã
hội, yếu tố vận động cho sự tự do nảy nở là rất quan trọng, nên xã hội phải lo
lắng làm sao cho có tự do đối với với những người sáng tạo.
@ Hiện thực xã hội thì sao thưa bác, cái như bác nói
là thôi thúc nhà văn phải bật ra tiếng nói, hiện giờ xã hội đang ngổn ngang cái
xấu và cái ác?
Nguyễn
Xuân Khánh: Cái ác bao giờ cũng có, bây giờ nó cũng không nhiều
hơn ngày trước đâu. Chỉ có điều khi nào những bó buộc xã hội chặt chẽ thì cái
ác nó không phát triển. Chỉ có giai đoạn nào buông lỏng, cho phép quá tự do thì
nó bung ra. Chứ cái ác thì bao giờ cũng có, không tránh được đâu. Tôi lại nghĩ
cả cái ác, cái thiện đều có vai trò của nó trong xã hội. Cả cái ác cũng có vai
trò của nó trong thúc đẩy xã hội chứ không phải chỉ có cái thiện đâu. Mặc dù
đúng là cái ác có cản trở, có làm xấu xã hội đi, nhưng cũng nhờ như thế ta có ý
thức được như thế và ta nhìn thấy những cái ác nó diễn ra trong xã hội như thế
mà ta sẽ quay trở lại chế ngự bớt nó đi, thành ra nó có vai trò của nó.
@ Nếu gọi ra một tính cách dân tộc tốt và một cái xấu,
bác sẽ nói gì?
Nguyễn
Xuân Khánh: Người Việt lãng mạn, xã hội đại đồng là một ước mơ
lãng mạn hình như nó theo đuổi dân tộc mình từ đời nảo đời nào. Ước vọng một xã
hội thật hoàn mỹ, xã hội rất tử tế, một xã hội con người rất tốt với nhau là một
ước mơ rất đẹp chứ. Ai bảo không đẹp đẽ. Và rất lãng mạn. Vốn cái lương tri con
người đã thích như thế rồi. Dân tộc mình gần với tự nhiên, với thiên nhiên
thành ra ý tượng lãng mạn ấy nó đeo đuổi dân tộc mình cũng lâu. Cái này vừa là
ưu điểm vừa là nhược điểm, tức là không thực tế.
@ Xin trân trọng cảm ơn bác!
CẨM THÚY