Nhà văn Vân Thảo viết văn đã lâu nhưng ông viết chắc
chắn và viết những điều ông ấp ủ kỹ càng nên có cảm giác chầm chậm. Đấy, như
“Bí thư Tỉnh ủy” đấy, chuyện biết từ năm 1966 mà mãi năm 2010 mới “sinh hạ”. Đấy,
viết văn gần nửa thế kỷ mà chỉ “khiêm nhường” với chưa đầy 10 đầu sách. Trong
nghiệp của mình, nhà văn Vân Thảo đã có những bước “chuyển” mà mỗi bước chuyển
là mỗi bước nhận được những đánh giá tích cực. Đầu tiên như đã nói là “chuyển”
từ văn nghệ sang văn chương. Rồi đề tài sáng tác nữa, ban đầu ông viết về những
người chiến sĩ đặc công, chiến sĩ biệt động chiến đấu mưu trí sang đề tài viết
về nông nghiệp nông thôn.
Lão nhà văn Vân Thảo: Vẫn miệt mài gieo chữ
NGUYỄN TRỌNG VĂN
Chuyện bắt đầu từ năm 2010, nhà văn Vân Thảo trình
làng tiểu thuyết “Bí thư Tỉnh ủy” đồng thời với bộ phim truyền hình cùng tên
dài 50 tập do ông viết kịch bản được NSƯT Quốc Trọng làm đạo diễn chính thức
lên sóng Đài Truyền hình Việt Nam. “Vậy cụ lấy đâu ra “nguồn cảm hứng” và “sức
lực” để vừa viết tiểu thuyết vừa viết kịch bản phim khi đã ở tuổi 74?”. Tôi hỏi
nhà văn Vân Thảo như vậy sau khi ông cạn xong chén rượu (nhà văn Vân Thảo có
thói quen uống xong 3 chén rượu nhỏ rồi mới thong dong ăn bát cơm).
Nhà văn Vân Thảo nheo nheo mắt, cười hom hóm rồi
kể. Thì ra hồi cuối năm 1966, anh trợ lý Phòng Văn nghệ Quân đội tên là Vân Thảo
được dự hội nghị học tập nghị quyết, trong hội nghị ấy anh được nghe phổ biến
là hiện nay có một đồng chí là lãnh đạo cao nhất ở một tỉnh trung du đang có
“hành động đi trái lại con đường tập thể hóa xã hội chủ nghĩa của Đảng. Đưa
nông dân trở về con đường làm ăn riêng lẻ của chủ nghĩa tư bản”. Nghe phổ biến
vậy, anh sĩ quan trẻ chẳng biểu lộ thái độ “phê phán” mà lại suy nghĩ rất lâu.
Anh nghĩ rằng “Mình phải viết một cái gì đó về nhân vật “kỳ lạ” này”.
Quê gốc ở huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị nhưng lại
được sinh ra ngay trong Thành cổ nên từ nhỏ cậu bé Phạm Vân Thảo đã quen với
“quân phục quân trang”. Cha ông là sĩ quan quân đội Pháp, tháng 8 năm 1945 ông
cụ dẫn quân của mình tham gia cướp chính quyền cùng nhân dân vùng Hướng Hóa miền
Tây Quảng Trị. Rồi ông cụ trở thành Đại đội trưởng Vệ quốc đoàn chiến đấu mấy
năm nơi chiến trường “Bình Trị Thiên khói lửa” và hy sinh năm 1949. Chắc vì những
điều đó mà năm 1952, khi mới 16 tuổi, Vân Thảo trốn nhà lên Chiến khu Ba Lòng
đi bộ đội. Từ ngày tập kết và sống trên đất Bắc, anh bộ đội Vân Thảo “bén
duyên” với văn nghệ. Đầu tiên là anh trở thành diễn viên thanh nhạc của Đoàn
Văn công Tổng cục Chính trị vào năm 1957. Nhà văn Vân Thảo nói vui: “Đó là lần
đầu tiên mình tới Thủ đô”. Nghiệp “ca sĩ” những tưởng sẽ theo mãi, nhưng rồi 7
năm sau, “bỗng một ngày đẹp giời” anh “lính hát” Vân Thảo được mời tham gia viết
kịch bản, viết lời và chính anh trực tiếp hát những lời ca của mình trong bộ
phim nhạc vũ kịch “Ngọn lửa Nghệ Tĩnh”. Hình như từ đây, nghiệp đàn ca sáo nhị
của Vân Thảo có sự dần “chuyển” sang nghiệp văn chương chữ nghĩa.
Nhà văn Vân Thảo kể: Sau hai lần đi chiến trường
(1967 – 1968 vào Trị Thiên Huế và 1970 – 1971 vào tới Quảng Nam) thì ông được
biệt phái rồi sang hẳn làm trợ lý văn nghệ của Bộ Tư lệnh Đặc công. Chính tại
đây, năm 1974, truyện ngắn “Con chim trắng” ra đời, đó là tác phẩm văn xuôi đầu
tay của ông, mở ra giai đoạn sáng tác văn học của một nhà văn sau này.
Tiếp đó là cuốn tiểu thuyết “Những người báo bão” viết
năm 1975, được in năm 1983 với số lượng “có nằm mơ cũng không dám nghĩ”, nó được
phát hành với 130.000 bản. Và tiểu thuyết thứ 2 là “Đêm màu tím” được in năm
1987 cũng với số lượng “nằm mơ” là 132.000 bản. “Cực khủng - Tôi thốt lên - Thảo
nào em nghe trẻ con nó đồn “Bí thư Tỉnh ủy” nhuận bút cả tiểu thuyết (được in 3
lần với 7.000 bản) lẫn kịch bản phim, “cụ” nhận tới vài trăm triệu. Đấy là em
còn chưa tính tiền giải thưởng “Cánh diều vàng” dành cho tác giả kịch bản”. Nhà
văn Vân Thảo lại nheo mắt cười không giấu giếm: “Mình không có mã số thuế nên họ
thu thuế thu nhập 60 triệu”.
Những năm làm trợ lý văn nghệ Binh chủng Đặc công là
những năm Vân Thảo không những viết hăng say mà làm việc cũng rất hăng hái. Ông
đề xuất với cấp trên và là người trực tiếp tổ chức các trại viết, mở các lớp
sáng tác văn học cho cán bộ, chiến sĩ trong binh chủng nhằm khuếch trương tinh
thần bộ đội, tạo không khí vui tươi phấn chấn cho anh em sau những ngày tháng
huấn luyện chiến đấu vất vả. Qua đó đã phát hiện ra “anh lính chiếu bóng” Hứa
Vĩnh Sước và anh lính mới Lê Quang Vinh. Hai anh lính trẻ này làm thơ “hay đáo
để” nên ông trợ lý văn nghệ binh chủng hết lòng khích lệ. Hứa Vĩnh Sước sau đi
học Khóa 2 Trường Viết văn Nguyễn Du và trở thành nhà thơ Y Phương nổi tiếng.
Còn Lê Quang Vinh khi học xong Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội cũng
thành nhà thơ Vĩnh Quang Lê nổi danh trong làng văn.
“Cụ là cụ rất
mát tay làm bà đỡ cho những tác giả trẻ đấy” - Tôi nói vậy khi vừa bước vào
phòng ông để tặng ông cuốn tiểu thuyết “Chim sẻ ri trên đồng nước” của tôi do
Nhà xuất bản Quân đội nhân dân mới in. Nhà văn Vân Thảo ngừng tay gõ máy tính,
ông nghiêng đầu, nheo nheo mắt, cười hom hóm chừng như có ý bảo chờ mình tí
chút, mình đang dở tay. Kinh, ngoài tám mươi rồi (chính xác là ông đã 82 tuổi)
mà ngồi ngày này qua ngày khác gõ máy tính cứ gọi là “cách cách”. Ông gõ cho bằng
xong tác phẩm mới “giải lao” dăm bữa nửa tháng rồi lại ngồi gõ tiếp. Từ khi được
nghỉ hưu năm 1989 thì hình như ông Trung tá trợ lý văn nghệ, nhà văn Vân Thảo mới
“được đà” viết bền. Chẳng thấy ông phàn nàn mỏi lưng hay nghe ông kêu ca mỏi mắt
gì cả. Chẳng khác gì những nhà văn trẻ, mọi trang viết hoàn chỉnh, mọi bản thảo
phang phác ông đều làm ngay trên máy tính. Mà làm rất “ngon lành” nữa.
Nhà văn Vân Thảo viết văn đã lâu nhưng ông viết chắc
chắn và viết những điều ông ấp ủ kỹ càng nên có cảm giác chầm chậm. Đấy, như
“Bí thư Tỉnh ủy” đấy, chuyện biết từ năm 1966 mà mãi năm 2010 mới “sinh hạ”. Đấy,
viết văn gần nửa thế kỷ mà chỉ “khiêm nhường” với chưa đầy 10 đầu sách. Trong
nghiệp của mình, nhà văn Vân Thảo đã có những bước “chuyển” mà mỗi bước chuyển
là mỗi bước nhận được những đánh giá tích cực. Đầu tiên như đã nói là “chuyển”
từ văn nghệ sang văn chương. Rồi đề tài sáng tác nữa, ban đầu ông viết về những
người chiến sĩ đặc công, chiến sĩ biệt động chiến đấu mưu trí sang đề tài viết
về nông nghiệp nông thôn.
Đến dự trại sáng tác Đại Lải lần này, nhà văn Vân Thảo
dự định sẽ hoàn thành tiểu thuyết “Gối đầu lên sóng”, cuốn tiểu thuyết thứ 7 của
ông. Nhà văn Vân Thảo “bật mí” cho tôi biết “Gối lên đầu sóng” ông viết về một
người từ bàn tay trắng nhờ ham học hỏi, nhờ phấn đấu bền bỉ mà trở thành một
người thành đạt. “Ôi trời - Tôi ngạc nhiên - Cụ bắt đầu chuyển sang đề tài
doanh nghiệp doanh nhân”.
Nhà văn Vân Thảo cười hom hóm, ông hay cười như vậy
mỗi khi nghe mọi người kể chuyện vui vui bên bàn trà, ông chăm chú lắng nghe,
thi thoảng lắm mới góp đôi ba câu. Còn lại ông chỉ cười hom hóm làm người kể
chuyện thấy yên tâm. Chẳng thấy ông “nhẩy vào” góp chuyện hay “ào ào” tranh luận.
Từ tốn, thân thiện và chậm rãi y như cách ông viết văn vậy. “Nhưng cụ lại
có duyên với phim truyền hình. Đặc biệt là hợp với phim có đề tài nông thôn
nông nghiệp” - Nghe tôi nói vậy nhà văn Vân Thảo cũng không trả lời. Mà trả lời
sao nhỉ? Nói “ừ” thì sợ người ta nói mình không khiêm tốn. Mà nói “no” thì e
người ta lại trách mình khiêm tốn quá. Chẳng thà cứ như không nghe thấy thì
hơn. Cứ cần mẫn gõ chữ trên máy tính xem ra còn được việc.
Từ mới đầu là tham gia viết một phần kịch bản bộ
phim nhựa “Ngọn lửa Nghệ Tĩnh”, nhà văn Vân Thảo tiến tới viết toàn bộ kịch bản
cho bộ phim “Những chiến sĩ thầm lặng”, nhưng cũng phải “đợi” đúng 20 năm sau
ông mới viết. Rồi lại phải “chờ thêm” 8 năm nữa khi bộ phim truyền hình “Ngọn
sóng đầu đời” được sản xuất và được ví như là “phát súng mở màn” cho loạt 5 bộ
phim truyền hình do ông viết kịch bản. Sự “chuyển” từ viết văn sang viết kịch bản
phim truyền hình thêm một lần cho thấy khả năng dồi dào của lão nhà văn tuổi “cổ
lai hy” này. Tôi có cảm tưởng như ông chưa muốn dừng lại. Tôi lơ mơ đoán rồi
“có một ngày” lại thấy nhà văn Vân Thảo “chuyển” sang một điều nào đấy. Kịch bản
cho sân khấu chẳng hạn. Mà kịch bản sân khấu nhà văn Vân Thảo cũng đã tới “sát
gần” với nó khi ông đã có vở sân khấu truyền hình mang tên “Ngã ba định mệnh”
được viết từ mãi tận năm 2000 kia.
Rót thêm chén rượu Vodka Nga nhãn Cá Sấu đưa mời nhà
văn Vân Thảo, gọi là chén rượu chia tay trại viết, tôi chân tình “Chúc cụ còn
cuốc còn cày mà gieo chữ nghĩa trên cánh đồng văn chương”. Ông nhà văn, mà nhẽ
ra phải gọi là cụ nhà văn mới đúng, lại cười hom hóm. Nụ cười thấy tươi lên những
dư lượng tràn trề.