Tiến sĩ khảo cổ
học Nguyễn Thị Hậu là con gái của Nghệ sĩ Ưu tú Nguyễn Ngọc Bạch (1922-1985)
nhưng không thèm muốn các loại giao hưởng đến mức mê muội như Nguyễn Thị Quyết
Tâm, Nguyễn Thị Thanh Thúy, Nguyễn Ngọc Quế Trân… Với trình độ nhận thức không
giống các nghệ sĩ diễn tuồng trên sân khấu chính trị, Nguyễn Thị Hậu cho rằng: “Việc
Hội đồng nhân dân TP.HCM quyết định xây một công trình đồ sộ về quy mô và
kinh phí quá lớn tại Thủ Thiêm trong thời điểm này, trước hết là không
phải đạo với bà con Thủ Thiêm nói riêng và nhân dân thành phố nói
chung. Sau nữa, một phiên họp bất thường của Hội đồng nhân dân TP.HCM nhằm quyết
định “ngay và luôn” việc chi đến 1.500 tỷ đồng cho một “dự án nhóm A”, dù có
vài dự án quan trọng khác cũng cả nghìn tỷ “đi kèm”, thì vẫn thể hiện sự vô
tâm, vô cảm của các “đại biểu nhân dân” đối với vấn đề đất đai đặc biệt nhức nhối
của thành phố và rất nhiều vấn đề bức xúc khác hiện nay”.
NHÀ HÁT NGHÌN TỶ
VÀ TIẾNG OAN DẬY ĐẤT
NGUYỄN THỊ HẬU
Hội đồng nhân
dân TP.HCM trong phiên họp bất thường ngày 8.10.2018 đã biểu quyết 100% thông
qua dự án đầu tư xây dựng Nhà hát Giao hưởng nhạc vũ kịch tại Khu đô thị Thủ
Thiêm, nguồn kinh phí 1.500 tỷ đồng từ ngân sách nhà nước. Quyết định này đã
làm dấy lên nhiều phản ứng của người dân thông qua mạng xã hội và những ý kiến
trên báo chí xoay quanh hai vấn đề: 1. Thủ Thiêm là khu vực đang “nóng” do những
sai phạm về đất đai của chính quyền thành phố gần 20 năm qua; 2. Sự cần thiết của
công trình văn hóa này so với nhu cầu bức thiết về những công trình dân sinh
khác như bệnh viện, đường xá...
TP.HCM trong quá
trình “hiện đại hóa” rất cần xây dựng thêm những công trình dân sinh và công
trình văn hóa... phục vụ nhu cầu vật chất và tinh thần trước mắt cũng như lâu
dài cho người dân. Khu vực nào, lĩnh vực nào cũng mong được “ưu tiên” phát triển,
tuy nhiên sức ép từ vị trí “trung tâm kinh tế” của cả nước khiến nhiều năm nay
trong lĩnh vực an sinh xã hội và văn hóa, thành phố hầu như không được xây dựng
công trình nào đáng kể. Chưa nói đến sự phá hủy, xuống cấp của hầu hết công
trình xây dựng từ trước năm 1975.
Tuy nhiên quy hoạch
Thủ Thiêm trở thành một đô thị hiện đại, văn minh với nhiều công trình hoành
tráng gồm quảng trường, trung tâm tài chính, nhà hát, bảo tàng, sân vân động,
nhiều khu cư trú cao cấp... lại được xây dựng trên những sai phạm, thậm chí là
tội ác trong quản lý đất đai và hành xử với người dân Thủ Thiêm. Ở đây bao
nhiêu con người, ruộng vườn, xóm làng, đình chùa, nhà thờ… hiện hữu gần hai
trăm năm đã bị gần như giải tỏa “trắng”. Bao nhiêu số phận con người và một phần
lịch sử thành phố bỗng nhiên như không còn hiện hữu trong những bản quy hoạch lạnh
lùng vô cảm.
Nhiều năm nay những
vụ việc của “dân oan Thủ Thiêm” không được các đại biểu Hội đồng nhân dân quan
tâm, từ khi “ung nhọt” quy hoạch Thủ Thiêm được công khai cũng chưa có một
phiên họp “bất thường” nào của Hội đồng nhân dân ra “nghị quyết” để chính quyền
phải giải quyết nhanh chóng và triệt để, bao nhiêu bức xúc oan khuất của bà con
còn đó... Cho nên việc Hội đồng nhân dân TP.HCM quyết định xây một công
trình đồ sộ về quy mô và kinh phí quá lớn tại Thủ Thiêm trong thời điểm
này trước hết là không phải đạo với bà con Thủ Thiêm nói riêng
và nhân dân thành phố nói chung. Sau nữa, một phiên họp bất thường của Hội
đồng nhân dân TP.HCM nhằm quyết định “ngay và luôn” việc chi đến 1.500 tỷ đồng
cho một “dự án nhóm A”, dù có vài dự án quan trọng khác cũng cả nghìn tỷ “đi
kèm”, thì vẫn thể hiện sự vô tâm, vô cảm của các “đại biểu nhân dân” đối với vấn
đề đất đai đặc biệt nhức nhối của thành phố và rất nhiều vấn đề bức xúc khác hiện
nay.
Sự phản ứng của
dư luận là do quyết định “bất thường” kém nhạy bén về chính trị và thiếu nhân
văn này!
Thủ Thiêm có cần nhà hát nghìn tỷ "ngay và luôn" không?
***
Đây không phải
là lần đầu tiên những quyết định của chính quyền, của cơ quan dân cử như Hội đồng
nhân dân TP.HCM hay Quốc hội không nhận được sự đồng thuận của nhân dân mà còn
bị phản ứng, thậm chí gay gắt. Có thể lấy vài ví dụ từ việc nhỏ đến việc lớn,
quy mô từ tầm địa phương đến cả nước.
Ở
TP.HCM, việc nhỏ như màu sơn của tòa nhà Bưu điện, lớn hơn chút như việc
phá Dinh Thượng Thơ, lớn hơn nữa như xây Nhà hát giao hưởng nhạc vũ kịch tại Thủ
Thiêm. Ở tầm quốc gia thì việc lớn như dự thảo Luật Đặc khu, trong lĩnh vực
giao thông là các BOT... đến việc “nhỏ xíu” mà ảnh hưởng không hề nhỏ là hai lần
tăng giá xăng ngay trong những ngày quốc tang vừa qua... Bỏ qua một bên “thuyết
âm mưu” về lợi ích của một, vài nhóm nào đó, phản ứng của người dân đều bắt nguồn
từ thực tế: những sự việc như vậy đã làm thiệt hại đến quyền lợi của người dân
về vật chất và tinh thần, ở những mức độ khác nhau, cả trước mắt và lâu dài, ảnh
hưởng trực tiếp với địa phương này và gián tiếp với địa phương khác.
Vì sao những
chính sách, việc làm “vì nhu cầu của người dân” như chính quyền các cấp giải
thích, lại vấp phải sự phản ứng trái chiều của dư luận? Từ vài trường hợp liên
quan đến di sản đô thị Sài Gòn có thể phân tích hiện tượng này.
Cách đây vài
năm, khi tòa nhà Bưu điện thành phố được sơn lại chỉ mới một mảng nhỏ, lập tức
có nhiều ý kiến cho rằng đó không phải là màu sơn “truyền thống”, quen thuộc của
công trình này. Mặc dù kinh phí thực hiện việc sơn sửa công trình không phải từ
ngân sách nhà nước mà được tài trợ, nhưng lãnh đạo Bưu điện thành phố đã kịp thời
ghi nhận ý kiến của người dân và các chuyên gia kiến trúc, bảo tồn, sau đó
nghiên cứu lại màu sơn tường, cửa sổ cũng như những sửa chữa trong nội thất...
Kết quả đã đảm bảo tính khoa học của việc trùng tu, tòa nhà Bưu điện không trở
nên xa lạ với tâm thức của cộng đồng, do đó giá trị lịch sử - văn hóa được bảo
tồn và nâng cao hơn khi người dân thành phố coi đó là “di sản của mình”.
Phản ứng của nhiều
tầng lớp nhân dân với quyết định đập bỏ Thương xá Tax, chặt hàng cây trên đường
Tôn Đức Thắng hay mới đây là đập bỏ công trình Dinh Thượng Thơ để “mở rộng,
nâng cấp trụ sở Hội đồng nhân dân và Ủy ban nhân dân TP.HCM”..., cùng nhiều
trường hợp khác cũng từ nguyên nhân tương tự: đó là hành động xâm hại, phá hủy
di sản và tài sản đô thị (về mặt vật chất) và xóa bỏ lịch sử thành phố, ký ức cộng
đồng (về mặt tinh thần).
Xung quanh việc
bảo tồn di sản của thành phố cũng có ý kiến cho rằng, để hiện đại thì cần phải
“hy sinh” di sản, rồi đánh giá hình thức kiến trúc của các công trình này không
có gì đặc biệt, hay như Dinh Thượng Thơ thì ít người biết đến trước khi có ý định
đập bỏ, có nghĩa là giá trị lịch sử của nó không cao... Tuy nhiên cần đặt những
kiến trúc này vào bối cảnh của lịch sử đô thị Sài Gòn chỉ hơn 100 năm, trong
tương quan với cảnh quan khu trung tâm hiện nay, vì chỉ mới hơn mười năm gần
đây khu vực này đã mất gần hết các công trình đặc trưng của Sài Gòn. Cần đặt bảo
tồn di sản trong bối cảnh từ sau năm 1975 đến nay, những biến động và thay đổi
lớn về dân cư, về cảnh quan... đã làm biến mất nhiều đặc trưng lịch sử - văn
hóa đặc sắc của thành phố này! Có như vậy mới thấy hết giá trị và có cách ứng xử
phù hợp đối với di sản.
Mặt khác, khi cộng
đồng chưa hiểu biết giá trị của những công trình lịch sử - văn hóa dù ít “nổi
tiếng”, có thể chưa đồng thuận trong việc gìn giữ di sản thì không có nghĩa là
chúng không có giá trị, mà đó là do các chính quyền, nhà quản lý, nhà chuyên
môn chưa làm tốt chức trách của mình.
Thái độ của
chính quyền, của nhà quản lý trước những phản ứng của cộng đồng là không nên
coi ý kiến của người dân phản ánh bằng nhiều hình thức khác nhau (trên báo chí,
mạng xã hội hay tập hợp chữ ký trong một văn bản) về các vấn đề xã hội là “hành
vi mang tính cảm xúc”. Cần tôn trọng những phản ứng này vì đã thể hiện sự quan
tâm, hiểu biết và ý thức trách nhiệm của người dân, nhất là giới trẻ. Cũng cần
tôn trọng cảm xúc của cộng đồng, vì đó chính là tình cảm, sự gắn bó với thành
phố. Nếu không có trách nhiệm và tình cảm của người dân đối với thành phố thì
chính quyền không thể “quản lý” được. Ý thức của cộng đồng càng cao thì vai trò
và trách nhiệm quản lý của chính quyền càng phải cao hơn.
Từ góc độ xã hội
“phát triển bền vững”, một hành động vô cảm dù nhỏ của chính quyền cũng gây ra
thiệt hại tinh thần cho người dân là không thể đong đếm và nguy hiểm gấp nhiều
lần sự thiệt hại về vật chất. Đó là sự tổn hại niềm tin vào lẽ công bằng, vào sự
tôn trọng con người và tính chính danh của chính quyền. Sự tồn tại của chính
quyền không phải dựa trên những “công trình nghìn tỷ” mà phải được nâng đỡ bởi
niềm tin của nhân dân. Một chính quyền “của dân” không phải chỉ “vì dân” bằng
ngôn từ mà luôn cần thấu hiểu và hành động thực sự vì dân.
Nguồn: Người Đô Thị