Gặp nhà thơ Nguyễn
Minh Khiêm ngoài đời, mấy ai nghĩ ông là nhà thơ. Dáng to con như một cầu thủ
bóng chuyền, giọng nói sang sảng, đôi tay mỗi khi nói là vung như một nhà hùng
biện. Thế mới biết vẻ bề ngoài với nội tâm đâu có điểm trùng? Thế mới biết ở đâu
đó trong thẳm sâu tâm hồn vẫn những thổn thức cùng nỗi đau và cả niềm hào hùng
của những người mà trong cuộc đời thi sĩ đã gặp, đã thấy, đã nghe: "Tôi đã
ở Cổng Trời 18 tháng, ở Lát-xê 6 tháng và ở Pù Nhi 6 tháng. Tôi hiểu sự khắc
nghiệt của Cổng Trời. Những chịu đựng của "lính" mở đường thời ấy đã
ngoài tưởng tượng của hàng triệu người. Đau thương, mất mát của Mường Lát bây
giờ lại ngoài tưởng tượng của tôi hàng triệu lần".
Nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm: Mắc nợ 40 năm
giờ mới trả
NGUYỄN TRỌNG
VĂN
Nhà thơ Nguyễn
Minh Khiêm không chỉ "ẵm" giải Nhất cuộc thi Thơ 2015 - 2016 do Tạp
chí Văn nghệ Quân đội tổ chức với chùm 3 bài "Nhận hoa", "Xin về
nhận lại" và "Đối thoại ở rừng" mà ông còn "sở hữu" những
26 giải thưởng Văn học do các cấp, ngành từ Trung ương tới địa phương trao tặng,
trong đó có các giải Nhất, Nhì (hoặc giải A và B). Tôi quen biết nhà thơ
Nguyễn Minh Khiêm đã lâu, lại quý thêm bởi ông nhà thơ xứ Thanh này dường như gắn
với mệnh danh "Vua giải thưởng". Với những người viết, nhất là những
tác giả đã qua tuổi lục tuần thì "giải thưởng văn chương" có ý nghĩa
vô cùng to lớn, nó như một "chứng chỉ" để một tác giả thơ có thể
"bằng lòng" với năm tháng còn lại.
Vậy mà
"anh" giáo viên dạy văn cấp 2 trường xã ở huyện Yên Định, tỉnh Thanh
đâu có bằng lòng với những gì đã đạt, ông tâm sự: "Bó hoa này của những
người đã khuất/ Lập bao chiến công không ngồi ở lễ đài/ Của những người mang
trong mình thương tật/ Biển thời gian lấp mãi chưa đầy/ Tôi xấu hổ mỗi lần lên
nhận/ Bao nhiêu hoa ôm cả vào tay/ Đau như ôm vào lòng xương thịt/ Máu các anh
như cánh hoa này" (Nhận hoa).
Gặp nhà thơ Nguyễn
Minh Khiêm ngoài đời, mấy ai nghĩ ông là nhà thơ. Dáng to con như một cầu thủ
bóng chuyền, giọng nói sang sảng, đôi tay mỗi khi nói là vung như một nhà hùng
biện. Thế mới biết vẻ bề ngoài với nội tâm đâu có điểm trùng? Thế mới biết ở
đâu đó trong thẳm sâu tâm hồn vẫn những thổn thức cùng nỗi đau và cả niềm hào
hùng của những người mà trong cuộc đời thi sĩ đã gặp, đã thấy, đã nghe. "Tôi
đã ở Cổng Trời 18 tháng, ở Lát-xê 6 tháng và ở Pù Nhi 6 tháng. Tôi hiểu sự khắc
nghiệt của Cổng Trời. Những chịu đựng của "lính" mở đường thời ấy đã
ngoài tưởng tượng của hàng triệu người. Đau thương, mất mát của Mường Lát bây
giờ lại ngoài tưởng tượng của tôi hàng triệu lần". Khi đọc những chia sẻ
này trên "dòng thời gian" của nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm, tôi tin là
ông thực lòng.
Lại nhớ mới
tháng 8 vừa rồi, gặp nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm ở Đại Lải, tôi thấy ông vừa như
hài lòng lại vừa như còn vương vấn điều gì đó. Nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm đã xuất
bản gần hai mươi đầu sách (tính đến thời điểm hiện nay) nhưng xem ra ông còn
"trường vốn" lắm. Tham dự trại viết lần này, ông hội viên Hội Nhà văn
Việt Nam này đã hoàn thành tập trường ca mang tên "Hát nơi cửa sóng".
Mấy lần thấy ông đảo qua phòng tôi, ngập ngừng rồi ông đứng dậy cáo lui. Mãi
sau khi bế mạc trại, ông mới nhắn tin. Thì ra ông muốn cho tôi xem những trang
đầu của truyện ký "Đường Cổng Trời".
Bởi thế khi đọc
những dòng những chữ trong bản thảo của tập truyện ký "Đường Cổng Trời"
của nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm, tôi tin ngay vì sao ông để chuyện này mãi những
bốn mươi năm sau mới viết: "Hơn sáu mươi vạn khối đất từ đỉnh đèo Pù-hin-hại
rùng rùng chuyển động như một trận động đất ụp xuống cung đường Km46. Suýt nữa
hai đại đội vĩnh viễn nằm dưới đáy thung sâu. Suýt nữa, máy ủi, máy lu
thành trầm tích nghìn năm nơi đáy vực sâu cách mặt đường năm, sáu trăm thước.
Chúng tôi xé ngực mình gọi tìm đồng đội từ đêm này qua đêm khác: Tràn ơi! Hương
ơi! Dũng ơi! Hàng trăm lưỡi cuốc moi đất tìm bạn. Tìm bạn bằng máu, nước mắt.
Tìm bạn bằng thày mo, ông ạu. Tìm bạn bằng cầu trời khấn Phật. Tìm bạn bằng
hương khói" (Đường Cổng Trời).
Một ngày đầu năm
học mới của năm 1977, anh giáo trẻ 24 tuổi mới tốt nghiệp Trường Sư phạm 10+3
Thanh Hóa hăm hở xung phong vào đội Thanh niên tình nguyện rồi cùng toàn đội
ngược rừng lên miền Tây Thanh Hóa mở đường nối huyện Hồi Xuân với xã Tén Tằn
(huyện Mường Lát). Dạo đó lên miền Tây xứ Thanh vô cùng khó khăn, việc mở
con đường chạy dọc biên giới Việt - Lào này không những giải quyết chuyện đi lại,
vận chuyển lương thực, thực phẩm cho bà con các dân tộc nơi đây mà nó còn có ý
nghĩa thông với nước bạn Lào, giúp bạn những nhu cầu cần thiết. Anh giáo trẻ đã
ở đội 42-12 tròn bốn năm, bốn năm thực sự là những ngày "chẳng thể nào
quên". Ngày đó anh giáo trường làng được phân công dạy học cho anh chị em
thanh niên xung phong, dạy chữ cho trẻ em trong bản nên được nghe nhiều chuyện,
được biết nhiều thứ.
Chuyện mà anh
giáo biết nhiều nhất là sự khó khăn, vất vả của bà con. Thứ mà anh biết nhiều
nhất là tinh thần "mở đường thắng lợi" của những chàng trai cô gái tuổi
mười tám đôi mươi. Có mồ hôi rơi, có nước mắt vãi, có máu đổ và có rất nhiều những
cơn mưa rừng xối xả, những cơn lũ ào ào bất chợt cuốn phăng đi mọi thứ
"... Xuýt nữa cả Xê 7 không tìm thấy một ai, nếu đỉnh đồi Km57+800m không
tự hãm phanh lại khi đã tạo thành một vết nứt rời sâu khỏi đỉnh ba mươi thước.
Nếu sốt rét cứ liên miên như năm đầu tiên đến Cổng Trời chắc không đủ người đưa
người đi bệnh viện cấp cứu chứ đừng nói đủ sức cho con đường đi tiếp. Cũng xuýt
nữa Xê 6 và Xê 8 có một nghĩa trang liệt sĩ riêng ở Táo Ngoài, dưới chân dốc
Năm Ông, nơi trước đó có mộ Nguyễn Thị Tắng, một A trưởng, bị lũ cuốn khi qua
suối Táo từ công trường về để kết nạp đảng viên. Km62, nơi bắt đầu Lát-xê được
mệnh danh là Cổng Trời 2 kỳ vĩ từ Km62-Km68, đoạn ranh giới hành chính giữa Nhi
Sơn và Trung Lý bây giờ. Cả hai dãy lán của hai Xê ấy đã bị một phần ba quả đồi
Táo trụt xuống lúc nửa đêm hất gọn xuống thung lũng. Giường chiếu bị vùi lấp.
Quần áo, chăn màn bị vùi lấp. Nồi niêu xoong chảo nhà bếp bị vùi lấp. Dụng cụ
lao động bị vùi lấp. Máy móc bị vùi lấp" (Đường Cổng Trời).
Nhưng dường như
chính tại "chiến trường không tiếng súng" này đã hối thúc anh giáo trẻ
Nguyễn Minh Khiêm viết. Anh viết để ghi lại những điều tai nghe mắt thấy. Anh
viết để mọi người biết được đồng đội của anh đã "chiến đấu và hy
sinh" như thế nào. Trong dòng ào ạt đó đã nẩy lên những tứ thơ mộc mạc,
chân thành và để rồi "một ngày đẹp trời" thi sĩ tên Khiêm xuất hiện
"Tôi chưng cất thịt da mình/ Chảy trên mặt giấy hiện thành ngày xưa/ Chữ
nào còn khuất trong mưa/ Chữ nào trầm tích vọng chưa thành lời/ Chữ nào năm
tháng đánh rơi/ Chữ nào đá lở sông trôi sấm rền/ Chữ nào không tuổi không tên/
Đồng đội ơi hãy nhìn lên bầu trời" (Hồi ức một con đường).
Quả thực với một
thể loại văn học kiêm báo chí như truyện ký thì thời gian những bốn mươi năm dường
như làm người viết rất dễ "bỏ cuộc". Rất dễ làm người đọc cảm thấy
"băn khoăn". Đấy là chưa nói tới "tính thời sự" của bài viết.
Vậy mà như nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm đã chia sẻ trên FB của mình: "Nếu
không có trận Đại hồng thủy này, nhiều trang "Truyện ký Đường Cổng Trời"
của tôi chắc không thể viết được. Tôi không cầu mong điều này xảy ra. Nhưng Cổng
Trời là thế. Mường Lát là thế. Quan Hóa, Quan Sơn là thế. Cách đây hơn bốn mươi
năm chúng tôi đã trải qua những ngày như thế".
Trở về từ Mường
Lát, người giáo viên trẻ giữ nguyên sự hăng hái của mình, câu chuyện mở đường
dường như còn "nóng hổi" trong ký ức. Bốn mươi năm, những tưởng lũ rừng
núi sạt đã qua đi nhưng chỉ cần chúng ta lơ là, chỉ cần chúng ta tự hài lòng là
đã có thể xảy ra những tai ương. Câu chuyện Mường Lát của ngày hôm qua đã tái
hiện trong những ngày vừa qua.
Quá khứ luôn cho
ta niềm tự hào nhưng quá khứ cũng là lời nhắc nhở chân thành nhất, hữu ích nhất.
Như những câu thơ: "Tim mình xé đặt lên môi/ Âm âm rừng vọng những lời thẳm
sâu/ Lời này nhói một nỗi đau/ Lời này thiêu đốt một màu tóc xanh/ Lời này úa
lá trên cành/ Lời này nắng/ rụng xuống vành trăng non/ Lời này muối xát hoàng
hôn/ Lời này buốt tiếng gọi hồn gần xa/ Nén đằng sau mỗi cánh hoa/ Bao nhiêu
tâm chấn vỡ ra sóng thần/ Chạm vào vụn đất dưới chân/ Bao nhiêu khuôn mặt người
thân hiện về" (Đối thoại ở rừng).
Còn tôi tin rằng:
một khi trái tim thi nhân còn nức nở, còn đau đáu, còn trăn trở và còn muốn được
giải. Chúc nhà thơ Nguyễn Minh Khiêm, người đã "mang món nợ" suốt bốn
mươi năm qua trả xong "nợ". Và sẽ thành công như chính ông mong muốn
"Nếu cây lá đã lìa cành/ Chữ xin dâng nhựa cho xanh vào chồi/ Nếu mây còn
ám chân trời/ Chữ xin làm nắng về soi cổng làng" (Xin về nhận lại).
Nguồn: Văn Nghệ
Công An