Nhà thơ – Thầy thuốc
Nhân dân Trần Sĩ Tuấn cho rằng: “Đưa bệnh viện đầu ngành về trực thuộc Hà Nội vô hình chung chúng ta thu hẹp tầm hoạt
động của bệnh viện,
và đối tượng bị thiệt thòi là nhân dân của các tỉnh miền núi phía Bắc và miền Trung”.
DỰ THẢO LUẬT THỦ ĐÔ
VÌ SAO PHẢI CHUYỂN GIAO BỆNH VIỆN?
TRẦN SĨ TUẤN
Trong dự thảo về Luật Thủ
đô (sửa đổi) lần này để trình Chính
phủ và Quốc
hội, có mục đề cập đến việc đưa các bệnh
viên chuyên
khoa, các bệnh viện đặc biệt tuyến cuối đang trực thuộc Bộ Y tế đóng trên địa bàn Hà Nội về cho chính quyền TP. Hà nội quản lý. Theo tôi đây là một quyết
định cảm tính,
chủ quan và lợi bất cập hại. Vì
những lý do sau đây.
Những bệnh
viện
trực thuộc Bộ Y
tế (bệnh viện
K, bệnh viện
Việt Đức, bệnh viện
Bạch mai , bệnh viện
Nhi trung ương…) là những bệnh viện có đội ngũ bác sĩ và chuyên gia rất giỏi. Có nhiệm vụ khám và điều trị
bệnh không những cho 10
triệu dân Hà Nội,
mà còn khám và điều trị cho hàng chục triệu người dân của các tỉnh miền núi
phía Bắc và miền Trung.
(Dĩ nhiên đây là nơi khám và điều trị những ca bệnh khó, còn những ca nhẹ,
thông thường thì bệnh viện
trực thuộc Hà Nội
và bệnh viện
trực thuộc các tỉnh sẽ điều trị).
Như vậy các bệnh viện trực thuộc Bộ
Y tế chỉ đóng trên địa bàn Hà Nội, nhưng
là bệnh viện
của tất cả các tỉnh trên. Đưa bệnh
viện
đầu ngành về trực thuộc Hà Nội
vô hình chung chúng ta thu hẹp tầm hoạt động của bệnh viện, và đối tượng bị thiệt thòi là nhân
dân của các tỉnh miền núi phía Bắc và miền Trung. Nếu như các bệnh viện trên vẫn nhận
điều trị cho bệnh nhân ở các tỉnh thì không tránh khỏi tình trạng bệnh nhân bị
bệnh hiểm nghèo bị chuyển trả về tỉnh
với lý do đây là bệnh viện của
Hà Nội (Đa số bệnh nhân ở tỉnh là người nghèo, không đủ tiền đóng viện phí). Và
điều này cũng sẽ dẫn đến tình trạng bệnh nhân bị chết oan vì không được điều
trị kịp thời.
Nếu các bệnh viện nói
trên là
bệnh viện thuộc Hà Nội, không tránh khỏi bệnh nhân ở các tỉnh có
cảm giác mình là công dân hạng hai khi đi khám và điều trị. Đồng thời trong tâm
lý của một số bác sĩ,
y tá ở những bệnh viện ấy,
đôi khi cũng có cảm giác phân biệt đối xử. Nếu bệnh viện bị quá tải thì người
ta sẽ ưu tiên cho người dân Hà Nội, còn bệnh nhân ở các tỉnh sẽ bị từ chối vì
đây là bệnh viện
của Hà Nội. Người bệnh ở các tỉnh miền núi, miền quê vốn đã nghèo, đã mặc cảm rồi,
quyết định gì thì cũng phải nghĩ đến điều này.
Bệnh
viện
tuyến trung ương còn có nhiệm vụ chuyển giao kĩ thuật, hướng dẫn và đỡ đầu cho bệnh viện các tỉnh. Đây là nhiệm vụ mà Bộ Y
tế phân công. Khi giao các bệnh
viện
đầu ngành về Hà Nội
quản lý thì nhiệm vụ này sẽ bị biến thể. Bệnh viện thuộc Hà Nội thì có nhiệm vụ chăm sóc cho người dân
Hà Nội. Bộ Y tế muốn làm điều này lại phải thông qua chính quyền TP. Hà Nội,
đồng ý hay không lại do phía
Hà Nội quyết định.
Lại thêm nhiều cuộc họp, kết quả công việc bế tắc. Chúng ta
đã biến một nhiệm vụ, một công việc quan trọng thành những mối quan hệ, chạy chọt
lằng nhằng giữa bệnh viện
các tỉnh với TP. Hà
Nội. Điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến sự
nghiệp chăm sóc sức khỏe cho đồng bào các dân tộc, đồng bào nghèo vùng sâu vùng
xa, những nơi mà Đảng
và Nhà nước đặc biệt
quan tâm.
Các bệnh
viện
đầu ngành còn là nơi thực hành của các trường Đại học Y. Sự kết hợp viện- trường
là đặc thù của ngành Y. Các giáo
sư,
bác sĩ của trường tham gia lãnh đạo các khoa phòng và lãnh đạo các bệnh viện trực thuộc và ngược lại. Đồng thời các giáo sư, bác sĩ của trường là nguồn nhân
lực vô cùng quí đối với các bệnh
viện. Nếu đưa các bệnh viện trực thuộc Bộ Y tế về cho TP. Hà Nội quản lý, thì sự kết hợp này sẽ dễ bị gãy đổ. Vì trường trực thuộc Bộ Y tế quản lý, còn bệnh viện thì do TP. Hà Nội quản lý. Điều này làm ảnh hưởng rất
lớn đến vấn đào tạo các bác
sĩ
và hoạt động của bệnh viện.
Ngoài ra các bệnh viện trực thuộc Bộ
Y tế còn tham gia hợp tác quốc tế, phòng chống
dịch bệnh, thiên tai lũ lụt trong cả nước. Nếu chỉ do TP. Hà Nội
điều hành thì khó có thể làm được.
Đưa bệnh viện trung ương về Hà Nội quản lý giống như người mặc bộ đồ quá
dài và quá rộng , cứ quấn vào nhau, không bước đi được. Trình độ của các bạn lãnh đạo Sở Y
tế Hà Nội mà tôi được biết, còn nhiều hạn chế. Lo quản lý mấy chục bệnh viện,
hàng nghìn bệnh viện
tư và phòng khám tư nhân mà họ
vẫn loay
hoay suốt ngày. Đưa thêm hàng chục bệnh viện đầu ngành, tuyến trung
ương, nơi khám chữa bệnh cho hàng chục triệu dân thì họ quản lý làm sao nổi, rồi lại bung bét hết.
Nhiều giáo
sư, bác sĩ chuyên gia giỏi ở các bệnh viện đầu ngành trực thuộc Bộ Y tế, sở dĩ người ta còn gắn bó với bệnh viện vì đây là những bệnh viện đầu ngành, những bệnh viện tuyến cuối, có truyền thống và có
thương hiệu, niềm tự hào của nền y học nước nhà. Nếu thực hiện chuyển giao bệnh viện trung ương đóng trên địa
bàn cho chính quyền TP. Hà Nội, thì chắc chắn sẽ có nhiều tinh hoa xin
nghỉ việc.
Như vậy sẽ làm chảy máu chất xám ở bệnh viện công, và người bệnh sẽ bị thiệt thòi.
Còn rất nhiều điều bất cập khác về lĩnh vực y học trong dự thảo Luật Thủ đô (sửa đổi). Trong
bài viết này tôi chỉ nêu mấy ý
chính thôi.
Vì vậy khi đưa ra bất kì một chủ trương gì liên quan
cuộc sống của người dân, thì phải lấy người dân làm chủ thế, làm trung tâm
phục vụ. Trái
tim ngành y phải
thuộc về nhân dân,
nhất là người nghèo, vùng sâu vùng xa. Phải
đặt một
thành phố,
dù là Thủ đô đi chăng nữa, trong tổng thể hài hòa của cả nước. Và đặc biệt là phải có một
tâm hồn trong sáng, không vụ lợi, không vì ra oai, không vì quyền lực, thì mới quyết
định đúng đắn nhất.