Nguyên viết
không nhiều, nhưng đọc dòng nào cũng thấy ở đó một giá trị. Thâm thúy trí tuệ
trong sự hóm hỉnh, trần tục đời thường nhưng không thô thiển. Những ngóc ngách
đời sống được quan sát bằng đôi mắt thông minh, sắc sảo, kỹ lưỡng và được kể bằng
loại văn hài hước dí dỏm và nhân ái.
Nhớ phố đi
qua phố của Ðinh Vũ Hoàng Nguyên
TRẦN THỊ
TRƯỜNG
Nhanh quá,
đã 13 năm, Ðinh Vũ Hoàng Nguyên rời cõi tạm. Gia đình, bạn bè hay những người
yêu thích những con chữ của Nguyên đều nhớ làm một việc gì đó nho nhỏ. Như giở
cuốn sách “Có một phố vừa đi qua phố” để gặp lại những bài thơ, tản văn, truyện
ngắn hay thắp một nén nhang, một ngọn nến rồi trong cái mùi trầm hương thoang
thoảng, mở trang blog “Lão thầy bói già” để nhớ về những trang nhật ký của
Nguyên.
Đọc để được
nhớ Nguyên sâu sắc hơn, được khóc cười, được thấy cuộc đời mình thật hạnh phúc
khi cùng thời với mình có một Đinh Vũ Hoàng Nguyên. Đã có “Một người Hà Nội”
trong hội họa của Bùi Xuân Phái, trong âm nhạc “Em ơi Hà Nội phố” (Phú Quang-
Phan Vũ) thì có thể nói Đinh Vũ Hoàng Nguyên cũng là “một người Hà Nội” với “Có
một phố vừa đi qua phố”.
Có bao người
vừa đi qua phố
Có một phố
vừa đi qua phố
Có chút
lòng khẽ chạm… làn rêu.
Phố, làng
lúa làng hoa
Người
trong phố về quê trong phố
Ngã tư
lòng
vương
ngát sen
hương…
…Ta bên
nhau trên phố của bao người
Bao ân
tình vừa đi qua phố
Có một phố
vừa đi qua phố!
Có một người
lắng phố, bên em.
Em hồn
nhiên cho phố hồn nhiên
Tóc phả
mái bên chiều
phai phai
nắng ngói…
Thân
thương quá!
lòng sao
chợt hỏi
Phố của
mình có nối… phố trong em?
* * *
Cách đây một
tuần, tôi có gọi cho bên Nhã Nam, hỏi có còn cuốn “Có một phố vừa đi qua phố”
nào không? Bên đó còn 20 cuốn, tôi đồng ý lấy hết bởi muốn tặng cho những người
bạn ở nước ngoài đã từng đọc Nguyên mà chưa có sách. Đây là một tập hợp các bài
viết của Đinh Vũ Hoàng Nguyên, nhân kỷ niệm một năm ngày mất. Sách dày 240
trang do Nhã Nam và NXB Hội Nhà văn phát hành, con số đã lên tới hơn 24 nghìn
cuốn. Lần tái bản gần đây nhất là năm 2023. Không nhiều tác giả được bạn đọc
yêu mến dường ấy, mặc dù trước đó, người ấy chưa từng xuất bản một cách chính
thống.
Mọi người
biết đến Nguyên qua trang blog “Lão thầy bói già”, tôi cũng vậy. Độc giả của
Nguyên gần như chẳng thiếu một tên tuổi nào, từ Nguyễn Trọng Tạo, Dương Minh
Long, Lê Minh Hà (Đức)…. đến cánh nhà báo Dương Phương Vinh, Đỗ Thu Hà, Nguyễn
Mạnh Hà, Nguyễn Quang Vinh, Đỗ Hương.
Nói không
ngoa, tất cả những người ấy đều nghiện những truyện ngắn, hoặc tản văn, hoặc
thơ Nguyên post lên, nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa
ra lặng lẽ. Nhà văn Lê Minh Hà nhận xét: “… chưa thấy ai có được những status
hài hước thế. Đây không hẳn là cái duyên, giỏi nhìn ngó và biết kể, mà là một
kiểu tư duy, không thể nào bắt chước được”.
Có người
nói: “Nhờ làn sóng mạng, tên tuổi của một người chưa bao giờ cầm tấm hộ chiếu
đã vượt ra khỏi biên giới và trở nên quen thuộc. Hàng vạn người bạn trên mạng đều
cảm thấy may mắn vì được kết bạn với một họa sĩ, một cây bút đặc biệt. Say sưa
đọc và theo dõi từng bài viết, hoặc status, không ít người tự hỏi điều gì đã
làm Nguyên nổi tiếng đến vậy?”.
Điều gì ư?
Chính là chữ của Nguyên, là cách viết, là những chi tiết đời sống được Nguyên
ghi lại bằng tài năng dụng ngôn. Nó vừa có tính văn chương, có chất sống, gợi
cho người ta những vui buồn, cảm xúc với tác giả. Cuốn sách cho thấy một gương
mặt tương đối đặc biệt trong giới viết lách hiện nay: một người không định làm
văn chương, nhưng đã đạt đến giá trị văn chương. Nhà báo Nguyễn Mạnh Hà lý giải:
“Nguyên nổi tiếng và được yêu mến có lẽ vì anh nói hộ tâm sự, và cả ẩn ức của
nhiều người. Và đùa duyên đến nỗi giúp người ta chặn được cục nghẹn mà đùa
theo”.
Đinh Vũ
Hoàng Nguyên từng tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Công nghiệp. Tranh của Nguyên
cũng độc đáo không kém thơ và tạp văn của anh, tiếc là hiện gia đình không giữ
được nhiều. Có lẽ vì tính tình Nguyên phóng khoáng và quá nghệ sĩ, có khi vẽ
xong cho luôn, có khi bán “lúa non” cho nhà sưu tập để lấy tiền “bia rượu khề
khà”. Phần khác vì do mắt Nguyên ngày càng có vấn đề thị lực nên dần ít vẽ.
Những bức
tranh phố mầu sắc tươi vui, “mảng miếng” rất phong cách, nhiều cảm xúc của
Nguyên thường được bày ở chỗ trang trọng nhất trong gallery. Tôi từng nghe đại
diện một phòng tranh như thế chia sẻ, rằng ai trót mê tranh của Nguyên thì “đắm”
luôn, đến mức anh vừa xong phác thảo thì nhà sưu tập đã “chốt”.
Nguyên viết
không nhiều, nhưng đọc dòng nào cũng thấy ở đó một giá trị. Thâm thúy trí tuệ
trong sự hóm hỉnh, trần tục đời thường nhưng không thô thiển. Những ngóc ngách
đời sống được quan sát bằng đôi mắt thông minh, sắc sảo, kỹ lưỡng và được kể bằng
loại văn hài hước dí dỏm và nhân ái. Văn của Nguyên ngắn đến nỗi không thể ngắn
hơn. Ngắn nhưng mà đủ, mà hàm chứa rất nhiều, duyên ở chỗ ngắn, nếu viết dài
hơn thì vơi đi sự cuốn hút, thì không còn là Nguyên.
Thơ của
Nguyên nồng ấm, thả chữ rất tài tình. “Lão thầy bói già” cuốn hút đến mức có
hàng vạn người từ khắp nơi trên thế giới, nhờ Nguyên bắc nhịp cầu mà trở thành
bạn bè của nhau. Từ khi Nguyên ốm, hàng trăm người không quen đã đến tận giường
để nhìn cho được con người mà họ yêu mến nằm đó, gầy yếu, xanh xao, đau đớn
nhưng vẫn tươi cười.
Văn học, hội
họa và thái độ sống của Nguyên giống như cây cầu nối người Việt trên toàn thế
giới đến gần nhau. Bằng chứng là khi Nguyên mất, rất đông người từ khắp mọi nơi
trực tiếp đến dự tang lễ và gửi gắm hàng ngàn lời chia sẻ trên “ngôi nhà ảo” của
Nguyên. Cho đến bây giờ sau ngần ấy năm, các tin nhắn vẫn tiếp tục gửi đến, vẫn
trò chuyện với một Nguyên ở cõi khác hoặc với Hòa- vợ Nguyên. Để được gần
Nguyên hơn, để mãi nhớ Nguyên trong đời.
Tôi quen với
TS Trịnh Hòa (sau những năm thích đọc Đinh Vũ Hoàng Nguyên) bởi cái duyên cùng
mê hoa quỳnh. Hòa học giỏi từ nhỏ, đỗ trường chuyên rồi nhận học bổng, đỗ tiến
sĩ ở nước ngoài. Từ một người hâm mộ blog “Lão thầy bói già”, sau một bình luận
tình cờ, họ trở thành một đôi bạn “hợp cạ”. Hợp một cách kỳ lạ, không giống ai.
Hòa có học
vị cao, giàu lý tính, luôn có kế hoạch trong mọi việc và là người biết tổ chức
để hoàn thành điều đã định. Còn Nguyên, một người có thể kiên trì ngồi nghe và
ghi chép tất cả những gì cho là thú vị, nhưng không bao giờ có kế hoạch gì. Tất
cả đều do cảm xúc sai khiến, chỉ có nghệ thuật là Nguyên muốn đi tới cùng còn mọi
thứ khác thì tùy hứng. Nhưng họ lại thành một đôi. Ban đầu là bạn bè đi làm những
việc thiện nguyện với sinh viên, rồi thành vợ chồng… Mỗi lần nhìn cháu Bũm, con
của vợ chồng Nguyên giờ đã 14 tuổi, tôi lại nhớ bài thơ “Mầm nắng”, Nguyên viết
cho con:
“Khi ba cầm
tờ kết quả siêu âm
bác sĩ
ghi: “có tiếng tim thai”.
Trong bụng
mẹ, con chỉ mới bằng hạt đỗ.
Ba đã áp
tai tìm tiếng tim con
dù biết chẳng
thể nào nghe được...
...Bụng mẹ
kết thành đêm
Ủ hạt mầm
nắng ngủ
Nơi bầu
đêm con thở
Nắng của đời
ba xanh…
Đọc mà
không lần nào cầm nổi nước mắt. Liền đó là câu thơ cuối Nguyên viết trong bệnh
viện ngày 3/3/ 2012: “Anh đi cuối những ngày nghiêng ngả bão/ Biết đời mình,
mưa đã mát như em…”.
* * *
Nguyên đã
đi xa nhưng nụ cười của Nguyên còn mãi trong lòng bạn bè. “Có một phố vừa đi
qua phố” sẽ tiếp tục tái bản. Cuốn tưởng niệm một năm Nguyên đi xa gồm những
bài viết về Nguyên, hàng nghìn những tin nhắn, những chia sẻ, thấm đẫm nước mắt
của bạn đọc khắp nơi trên Trái đất mà gia đình tập hợp sẽ là một kỷ niệm giàu
giá trị trong tôi và trong bạn bè…
Hội Liên
hiệp Văn học Nghệ thuật Hà Nội năm 2012 đã trao cho Nguyên Giải “Văn học Nghệ
thuật Thủ đô”. Còn tôi cùng những người yêu Nguyên thì rất nhớ câu nói của anh:
“Một kẻ chỉ thấy xung quanh mình toàn người xấu thì bản thân kẻ ấy khó có thể
là người tốt”.
Nguồn: Nhân Dân hằng tháng